Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 440: 440: Điều Kiện Của Lệ Bạo Tuyết






Sau đó, người Dương Tử Minh nguyện ý trung thành chết trên chiến trường.

Dương Tử Minh cũng mất tích theo.

Không ngờ qua hơn hai mươi năm, đại sư thuật cơ quan Dương Tử Minh ngày xưa dùng tên Dương Minh Tử ẩn thân trong Bạo Tuyết trại ở Sư Đà Lĩnh, làm cường đạo.

Sở dĩ Dương Tử Minh muốn giết Liễu Trản Anh là vì ghi hận chuyện năm đó.

...!
Liễu Trản Anh nói xong, trong phòng khách an tĩnh hồi lâu.

Vân Trân nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Lòng Triệu Húc mang đầy nghi hoặc.

"Phản tặc bị tiêu diệt hơn hai mươi năm trước? Sao ta không có ấn tượng?" Triệu Húc hỏi.

Theo những gì hắn được học được nghe thấy, nếu thật sự từng có cuộc tạo phản quy mô lớn, trong sách chắc chắn có ghi lại.

Cho dù trong sách không có, vậy hắn cũng sẽ từ lão sư, phụ vương vương hắn đương một chút.

Nhưng vì sao, hắn lại hoàn toàn không biết.


Liễu Trản Anh giải thích: "Bá phụ ta nói bởi vì thân phận người tạo phản kia rất đặc biệt, ngay lúc ông ta chuẩn bị tạo phản đã bị mật báo, cho nên đến cuối cùng xem như bí mật bị xử tử, người biết đến không nhiều.

Trong thư bá phụ còn dặn ta không được kể lại chuyện này với người khác."
Liễu Trản Anh nói xong, Vân Trân nhìn nàng ấy một cái.

Không cho nàng ấy nói với người ngoài, nàng ấy lại kể với Triệu Húc, xem ra là không coi Triệu Húc như người ngoài.

"Bây giờ nên làm sao đây?" Liễu Trản Anh hỏi.

Triệu Húc nhíu mày.

Vân Trân không nói chuyện.

Nếu thật sự đúng như lời Liễu Trản Anh nói, sư phụ của Lệ Bạo Tuyết là thuộc hạ của kẻ phản bội, vậy nếu thân phận của Lưu Vân Bạch bại lộ, nói không chừng sẽ bị Dương Tử Minh trực tiếp giết chết cho hả giận.

...!
Ngay thời điểm mọi người đang nghĩ cách cứu viện Lưu Vân Bạch, bản thân hắn đã trở về.

Không chỉ về, còn dẫn theo Lệ Bạo Tuyết.

Khoảnh khắc Lệ Bạo Tuyết xuất hiện ở quận thủ phủ, mọi người đều kinh hãi, đặc biệt là quận thủ Lâm Châu thành mấy năm nay bị tặc phỉ Sư Đà Lĩnh quấy nhiễu.


Lệ Bạo Tuyết nói, gã đại diện Bạo Tuyết trại tới quy phục.

Để Lưu Vân Bạch hoàn hảo không tổn hao trở về, đó là thành ý của gã.

Gã có thể dạy Liễu gia cách chế tạo cơ quan chiến xa cùng phương pháp sử dụng, đồng thời lựa chọn mấy người có tư chất ở Liễu gia quân dạy họ thuật cơ quan, nhưng Triệu Húc bắt buộc phải rút người canh giữ bên ngoài Bạo Tuyết trại, hơn nữa phải để Vân Trân lên núi, chữa trị cho sư phụ gã.

Sở dĩ Lệ Bạo Tuyết thỏa hiệp là vì Vân Trân trị liệu được một nửa liền không thấy tăm hơi, hiện giờ, bệnh tình sư phụ gã chuyển biến xấu.

Lệ Bạo Tuyết hết cách, chỉ có thể thỏa hiệp với họ để cứu lấy sư phụ gã và huynh đệ Bạo Tuyết trại.

Lệ Bạo Tuyết nói xong, Triệu Húc sai người an bài gã nghỉ ngơi ở cách vách, bọn họ ở bên này cần thương lượng.

...!
"Mọi người thấy thế nào?" Triệu Húc hỏi Liễu Trản Anh, nhưng lại nhìn Lưu Vân Bạch.

Lưu Vân Bạch bị nhốt ở Bạo Tuyết trại một tháng, tuy rằng khí sắc thoạt nhìn không tốt, nhưng trên người không hề bị thương.

"Bá phụ ta năm đó ở trên chiến trường nhìn thấy chiến xa, vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Ta nghĩ đề nghị này của Lệ đương gia, bá phụ ta sẽ hi vọng ta đồng ý." Liễu Trản Anh nói, "Có điều, lời Lệ đương gia nói có thể tin được không?"
Nói xong, nàng ấy nhìn Lưu Vân Bạch.

Lưu Vân Bạch nhìn Vân Trân, nói: "Trước khi ta rời đi có theo Lệ đương gia tới phòng sư phụ gã, bệnh tình sư phụ gã thật sự rất nghiêm trọng, không giống làm bộ."
Nếu bệnh nặng là thất, với tình cảm Lệ Bạo Tuyết dành cho sư phụ gã, tỷ lệ xảo trá trong chuyện này rất nhỏ.

Triệu Húc nghe xong, lại nhìn Vân Trân.

Bởi vì trong đề nghị của Lệ Bạo Tuyết, Vân Trân phải đích thân lên Bạo Tuyết trại một chuyến..