Sau đó, Vân Trân mọi thứ như thường.
Cho dù gặp Tô Thanh Loan, trên mặt nàng cũng không có gì bất thường, giống như thật sự không hề hay biết.
Từ nơi khác Vân Trân biết được Vương Tử Anh bị Vương thừa tướng nhốt lại, phạt gã một tháng không được ra khỏi cửa.
Điều này đối với tiểu bá vương mà nói là trừng phạt trí mạng.
Còn về Liễu Minh Cẩn khơi mào chuyện này trước cũng bị lão phu nhân của Trấn Bắc Hầu phủ nhắc nhở, bảo hắn đi nhận lỗi với người có mặt hôm đó.
Sau khi biết được chuyện này, Vân Trân cố tình đi tìm Liễu Minh Cẩn.
Vừa lúc ở trên đường đụng mặt Liễu Minh Cẩn mang lễ vật tới bồi tội với Ninh Vương phủ.
Vân Trân cản Liễu Minh Cẩn lại, hỏi hắn chuẩn bị lễ nhận lỗi gì với các thiếu gia tiểu thư.
Liễu Minh Cẩn không gạt nàng, nói nàng biết, lễ vật chuẩn bị cho các thiếu gia là giấy và bút mực tốt nhất, cho các tiểu thư tơ lụa thượng thừa.
Vân Trân nghe xong, không nói gì.
"Sao thế? Chỗ nào có vấn đề hả?" Liễu Minh Cẩn hỏi.
"Lễ vật này đều tốt, chỉ là..." Vân Trân do dự.
"Chỉ là cái gì? Ta coi ngươi là bằng hữu, ở trước mặt ta, ngươi không cần câu nệ." Liễu Minh Cẩn nói.
"Nếu đã như vậy, ta đây nói thẳng.
Lễ vật của ngài, nếu đưa tới chỗ Tứ thiếu gia và Đại tiểu thư còn được.
Nhưng Thanh Loan biểu tiểu thư tới từ Giang Nam...!Tô gia là phú hộ số một số hai Giang Nam, Giang Nam lại thừa tơ lụa, nghe nói dưới Tô gia có mấy cửa hàng tơ lụa thượng đẳng."
Ngụ ý là, tơ lụa ngài đem tới bồi tội chỉ sợ còn không bằng đồ di nương trong phủ người ta mặc, không đủ thành ý.
"Ừ, ngươi nhắc nhở cũng đúng." Liễu Minh Cẩn gật đầu tán đồng, "Vậy phải làm sao đây? Không tặng tơ lụa thì tặng gì? Ta cũng không biết tiểu thư Tô gia thích gì cả."
"Ta biết." Vân Trân mỉm cười, ngoắc tay với hắn.
Biểu chiều, Liễu Minh Cẩn lần nữa chọn xong "lễ vật nhận lỗi", tự mình đưa tới Ninh Vương phủ.
...!
Chạng vạng, Vân Trân quét tước xong, chuẩn bị về phòng.
Thời điểm đi qua hoa viên, nàng nghe sau núi giả ghé vào nhau thảo luận gì đó.
"Các ngươi biết gì chưa? Buổi chiều, Liễu công tử tự mình tới nhận lỗi."
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta nghe nói lễ vật Liễu công tử tặng các vị tiểu thư khác đều là tơ lụa thượng đẳng, chỉ có biểu tiểu thư Tô gia là được nhận một tượng Phật ngọc."
"Phật ngọc? Sao lại tặng Phật ngọc?" Có người hỏi.
"Nghe nói, tiểu thư Tô gia luôn tâm địa từ bi, tặng Phật ngọc, hẳn là khen nàng ấy lương thiện."
"Trời ạ! Liễu công tử đối xử với biểu tiểu thư Tô gia đúng là đặc biệt.
Vậy Đại tiểu thư chẳng phải sẽ tức chết à?" Có người vui sướng khi người gặp họa.
"Còn không phải sao! Liễu công tử vừa đi, Đại tiểu thư liền cắt nát tơ lụa ngài ấy đưa tới."
"Chà chà...!Biểu tiểu thư Tô gia này chắc chắn bị Đại tiểu thư ghi hận rồi."
...!
Vân Trân nghe đến đây, ánh mắt vốn bình đạm không gợn sóng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Ở hồ sen, nàng thiếu chút bị Tô Thanh Loan hại chết.
Nếu nàng trực tiếp xuống tay với Tô Thanh Loan, chỉ sợ sẽ khiến Tô trắc phi hoài nghi.
Cách tốt nhất chính là mượn tay kẻ khác.
Để Triệu Ngọc Dao đấu với nàng ta một trận.
Vừa lúc một hòn đá ném hai con chim.
...!
Triệu Ngọc Dao tức giận ở Ngọc Dao Cư một ngày.
Tô Thanh Loan nghe được ít phong phanh, vội "bất cẩn" làm vỡ tượng Ngọc, lại tới viện Triệu Ngọc Dao bồi tội.
Triệu Ngọc Dao được nàng ta dỗ dành, lửa giận cũng tiêu tan một ít.
Nhưng Tô Thanh Loan còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài lại nổi lên một vài tin đồn khác..