Vân Trân nghe xong, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười: "Ngụy đại ca, sao việc này lại thành trách nhiệm của huynh vậy?"
Thái độ của Ngụy Thư Tĩnh lại rất nghiêm túc.
Dần dần, Vân Trân cất đi nụ cười trên mặt, nói: "Ngụy đại ca, việc này thật sự không phải lỗi của huynh! Huynh không có trách nhiệm cả ngày mười hai canh giờ trông chừng muội, bảo vệ muội.
Huynh cũng giống như muội, không ai biết nguy hiểm khi nào sẽ tới, ai sẽ hại mình? Cho nên, Ngụy đại ca huynh đừng tự trách.
Nếu huynh tự trách, muội sẽ đau lòng."
Vân Trân biết rõ, đừng nhìn Ngụy Thư Tĩnh ngày thường luôn trầm mặc, nhưng tính cách lại rất chấp nhất.
Có đôi khi, y lại quá thiện lương, thích ôm mọi trách nhiệm lên người mình.
Xảy ra chuyện, người đầu tiên trách cứ cũng là bản thân.
Vân Trân rất cảm kích sự quan tâm của y, nhưng lại không hi vọng y coi nàng là một loại trách nhiệm, trách nhiệm phải bảo vệ chu toàn.
"Ngụy đại ca, huynh hiểu ý của muội không?"
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng hồi lâu, gật đầu: "Ta hiểu."
Chính vì y hiểu, cho nên mới càng tự trách.
Nguyên nhân trong đó, nàng hiện tại không có cách nào lý giải.
"Muội đi thay y phục trước, Nguyên Bảo hẳn đã sai người chuẩn bị." Cuối cùng, Vân Trân vỗ vỗ cánh tay Ngụy Thư Tĩnh, nói.
"Ừ, tự muội cẩn thận." Ngụy Thư Tĩnh gật đầu.
...!
Tạm biệt Ngụy Thư Tĩnh, Vân Trân về phòng.
Nàng mới thay xiêm y ướt đẫm ra, Quả Nhi liền đẩy cửa tiến vòa.
"Trân Nhi! Ta nghe nói ngươi rơi xuống nước! Ngươi vẫn ổn chứ?" Quả Nhi xông tới, bắt lấy tay nàng, đánh giá nàng một phen, thậm chí còn duỗi tay sờ trán nàng.
"Ta không sốt." Vân Trân cười, kéo tay nàng ấy xuống.
"Không sao thì tốt! Không sao thì tốt!" Quả Nhi vỗ ngực, "Ngươi không biết lúc nghe nói ngươi rơi xuống nước ta lo lắng thế nào đâu! Có điều, may là ngươi không sao.
Nhưng đang êm đẹp, sao ngươi lại rơi xuống nước?"
Đúng vậy, đang êm đẹp sao lại rơi xuống nước?
Vân Trân cũng hỏi chính mình.
Ngoài ý muốn?
Không, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn!
Nàng nhớ rất rõ, khi ấy có người cố ý ở phía sau đụng nàng, nàng mới rơi xuống nước.
Người nọ là ai?
Thuyền phu kia sao?
Vân Trân nhíu mày.
Không, chắc là không phải.
Tuy ná của Vương Tử Anh khiến bọn họ rất hoảng loạn, nhưng trên cơ bản nam nữ vẫn có khác biệt.
Nàng nhớ rõ khi ấy đám thuyền phu đứng trước mặt các nàng, mà xung quanh nàng...!
Xung quanh...!
Lúc ấy, nàng dường như ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.
Rốt cuộc là mùi hương gì, nàng nhất thời không nghĩ ra, nhưng trực giác nói nàng biết, mùi hương kia nhất định rất quan trọng.
Còn về thuyền phu kia...!
Trước đó nàng căn bản chưa từng gặp gã, không nên có ân oán cá nhân gì.
Khả năng lớn nhất chính là gã bị người ta thu mua.
...!
"Trân Nhi, sao ngươi lại thất thần nữa vậy?" Quả Nhi gọi.
Vân Trân hoàn hồn, mỉm cười.
Trễ một chút, Nguyên Bảo tới gọi nàng, nói thiếu gia đã về, đang ở phòng chất củi thẩm vấn thuyền phu kia, hỏi nàng có muốn qua không.
Vân Trân gật đầu.
Quả Nhi làm xong việc, cũng đi theo.
Chờ tới phòng chất củi, nàng mới phát hiện Ngụy Thư Tĩnh cũng ở đây.
Vân Trân hành lễ.
"Đã khai chưa?" Nàng hỏi.
Triệu Húc lắc đầu.
Vân Trân nhìn thuyền phu bị trói trên cọc gỗ, sau đó nói với mấy người Triệu Húc: "Thiếu gia, Ngụy đại ca, mọi người có thể ra ngoài một chút được không, nô tỳ muốn nói riêng với gã mấy câu."
Triệu Húc nghe xong, rõ ràng không đồng ý.
Ngụy Thư Tĩnh cũng cau mày nhìn nàng..