Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1817: 1817: Vũ Nhục






"Thần thiếp gặp qua bệ hạ." Vân Trân hành lễ.
Triệu Húc xoay người nhìn nàng.
Nửa tháng không gặp, hắn thoạt nhìn tiều tụy một ít.
"Ái phi mới từ đâu về đấy?" Triệu Húc hỏi.
"Hồi bệ hạ, thần thiếp xuất cung, vấn an An Lạc Vương điện hạ." Vân Trân trả lời.
Nàng xuất cung đi đâu, Triệu Húc đương nhiên biết.
Nàng bây giờ muốn xuất cung, bắt buộc phải được sự cho phép của Triệu Húc.

Không chỉ thế, thời điểm nàng xuất cung, chắc chắn còn có người của Triệu Húc đi theo.
Trải qua việc của năm năm trước, Triệu Húc không còn yên tâm để một mình nàng xuất cung.
"Gần đây Du Nhi thế nào?" Triệu Húc hỏi.
"An Lạc Vương gần đây rất tốt, chỉ là có hơi nhớ bệ hạ.

Nếu bệ hạ rảnh rỗi, có thể đi thăm ngài ấy." Vân Trân đáp.
"Ừ." Triệu Húc gật đầu, sau đó thay đổi đề tài, "Vậy ái phi thì sao? Trẫm không đi thăm Du Nhi, Du Nhi còn biết nhớ trẫm.


Vậy mấy ngày nay trẫm không tới Tê Phượng Cung, ái phi có nhớ trẫm không?"
Vân Trân sửng sốt.
Nàng vốn nên nói "nhớ".

Cho dù không phải nàng, đối thành phi tử khác, nghe hoàng đế hỏi vậy, bọn họ cũng nên đáp nhớ.

Nhưng cố tình ngay giờ phút này, tuy Triệu Húc nói như thế, nhưng sắc mặt và giọng của hắn lại không chút độ ấm, lạnh lẽo tới thấu xương.
"Vậy ái phi thì sao?" Thấy Vân Trân không trả lời, Triệu Húc lại hỏi.
Vân Trân ngơ ngác nhìn hắn.
Triệu Húc thấy nàng thế này, không khỏi nhíu mày.

Theo đó, hắn cười lạnh một tiếng: "Xem ra nửa tháng nay ái phi không hề nhỡ trẫm.

Đối với việc trẫm có tới Tê Phượng Cung hay không, ái phi cũng hoàn toàn không quan tâm.


Thật giống như đối với con người trẫm, đối với lý do tại sao trẫm không tới, có phải trẫm hiểu lầm gì không, ở trong mắt ái phi không hề quan trọng đúng không?"
"Bệ hạ nghĩ thế sao?"
"Chẳng lẽ còn cần trẫm nghĩ? Nói đến cùng, ái phi căn bản không quan tâm trẫm, không quan tâm trẫm bị sao, không quan tâm trẫm nghĩ gì.

Ái phi ngay cả thời gian xuất cung đi thăm Du Nhi cũng có, lại không có thời gian phái người tới Hoa Thanh Cung của trẫm hỏi thăm.

Điều này bảo trẫm làm sao tin thật ra trong lòng ái phi có trẫm chứ? Có lẽ từ đầu tới cuối đều chỉ là trẫm đơn phương tình nguyện! Ngay cả hoa cỏ trong viện của ái phi, trẫm thậm chí còn không bằng!"
Trong phòng an tĩnh lại.
Vân Trân nhìn hắn.
Còn hắn nói xong, lại quay đầu đi, không nhìn nàng.
"Bệ hạ thật sự nghĩ thế sao?" Vân Trân nhìn Triệu Húc, hỏi, "Nếu trong lòng bệ hạ có nghi vấn, ngài nên hỏi thẳng thần thiếp.

Bệ hạ chẳng qua nhìn thấy mấy món đồ, liền vô cớ suy đoán thần thiếp.

Bệ hạ chỉ đang suy xét bản thân ngài, vậy ngài có suy xét tới cảm nhận của thần thiếp không? Bệ hạ chỉ cảm thấy bản thân ngài ủy khuất, nhưng ngài lại không nghĩ rằng những suy đoán kia với thần thiếp có lẽ mới là vũ nhục lớn nhất!"
Có vài lời, trước kia Vân Trân không nói với Triệu Húc, tương lai chỉ sợ cũng sẽ không nói.

Chỉ riêng hôm nay, vào giờ phút này, nàng mới có thể nói với Triệu Húc, mà đây cũng sẽ là lần duy nhất..