Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1737: 1737: Uy Hiếp






Trong lúc Vân Trân cùng A Linh tới Hoa Thanh Cung của Triệu Húc, tin tức liên quan tới nàng và nhất cử nhất động sau khi nàng trở về như bồ câu đưa tin bay tới khắp nơi trong cung.
Rất nhanh, những người trong hậu cung không có thông tin cũng biết Vân phi rời cung năm năm hôm nay hồi cung.
"Nương nương."
Giờ phút này, trong cung của Thích Hoán Vân, cung nữ tâm phúc bẩm bám với nàng ta tin tức tìm hiểu được ở ngoài.
"Nương nương, nên làm sao đây?" Cung nữ hỏi Thích Hoán Vân.
"Ngươi nói bệ hạ phái người đưa Thái Tử điện hạ tới Vân Thủy Cung của Vân phi nương nương chờ nàng ta? Lại ngay thời điểm Vân phi đi thỉnh an Tô Thái Hậu, nói chuyện Thái Tử đang chờ với Vân phi?" Thích Hoán Vân hỏi lại.
"Hồi nương nương, đúng là vậy." Cung nữ trả lời.
"Thì ra là thế." Thích Hoán Vân nhíu mày, sắc mặt có hơi nghiêm trọng.
"Nương nương nhìn ra gì sao?"
Thích Hoán Vân hừ lạnh: "Có thể là gì? Chẳng qua bổn cung phát hiện bệ hạ đối với vị Vân phi nương nương kia không lạnh nhạt như bên ngoài đồn.

Nói không chừng, bệ hạ của chúng ta còn rất nhớ nhung vị Vân phi nương nương kia.".

đam mỹ hài

Nếu không, tại sao ngay thời điểm Vân phi đi thỉnh an Tô Thái Hậu lại phái người tới An Bình Cung?
E là lo Tô Thái Hậu làm khó vị Vân phi kia, cho nên mới dùng Thái Tử làm cớ sớm đón vị Vân phi kia đi.

Dụng tâm như vậy, Thích Hoán Vân tiến cung đã lâu, chưa từng thấy hoàng đế đối xử với ai như thế.
Hiện giờ, hắn lại dùng với vị nương nương kia.
Có thể thấy được bệ hạ vẫn còn tình cảm với người đó, không giống như lời đồn bên ngoài, nói bệ hạ vứt bỏ vị nương nương kia ở chùa Kỳ Sơn mấy năm là vì chán ghét, chẳng qua vì người kia là mẫu phi của Thái Tử, nên mới cho nàng chút mặt mũi.
Chùa Kỳ Sơn căn bản là lãnh cung biến tướng.
Hiện tại, Vân phi kia trở về, không biết sẽ vả vào mặt bao nhiêu người đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thích Hoán Vân càng thêm âm trầm.
Thảo nào người kia còn chưa hồi cung, Tô Thái Hậu đã phái người tới truyền lời.
Lúc trước nàng ta cũng giống như một số người, cảm thấy tuy người kia từng được bệ hạ độc sủng, nhưng đó dù sao cũng là chuyện năm năm trước.
Rất nhiều tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian, huống chi còn là tình cảm đế vương.
Mấy năm nay, tuy rằng phi tần hậu cung không nhiều bằng các đời hoàng đế trước, nhưng cẩn thận tính lại vẫn có vài người.

Nếu thật sự còn nhớ nhung người kia, bệ hạ đã không cho các nàng có cơ hội tiến cung.

Thật ra trong lòng Thích Hoán Vân luôn ôm một tia hi vọng.
Nàng ta cho rằng sự việc không nghiêm trọng.
Bây giờ xem ra, là nàng khinh địch.
Địa vị của Vân phi kia ở trong lòng bệ hạ chỉ sợ còn nặng hơn nàng ta nghĩ.
"Nương nương có gì phải lo lắng chứ?" Cung nữ tâm phúc của Thích Hoán Vân nói, "Mấy năm nay, độc sủng lục cung là nương nương người.

Ân sủng bệ hạ dành cho nương nương đã rõ như ban ngày.

Cho dù bệ hạ niệm tình cảm ngày xưa, giúp đỡ Vân phi kia, nhưng cũng không chứng minh được gì.

Vân phi kia dù có lợi hại, thời thế thuộc về nàng ta cũng qua rồi.

Sau này, hậu cung vẫn là thiên hạ của nương nương..."
"Ngu ngốc!" Thích Hoán Vân liếc nhìn cung nữ, "Ngươi đó, đúng là ngu ngốc.

Rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài.

Cho dù bệ hạ không có tình cảm với nàng ta, nhưng dưới gối nàng ta vẫn có Thái Tử!".