Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1717: 1717: Hung Phạm






Rất nhanh, có người mang ong mật tới.
Đi cùng còn có người nuôi ong.
"Hiện tại, chúng ta để ong mật phán định hung thủ thật sự là ai!" Vân Trân nói, "Lát nữa còn làm phiền người nuôi ong thả ong mật trong thùng ra.

Mùi độc Hồng Dậu vô cùng đặc biệt, những con ong đó sẽ chủ động tìm mùi độc Hồng Dậu, chỉ ra hung thủ! Có điều cũng có lỗ hổng..."
Nói tới đây, Vân Trân dừng lại, ánh mắt đảo qua nương tử của tửu quỷ, "Đó chính là ong mật rất thích mùi Hồng Dậu.

Cho nên sau khi ngửi thấy mùi của độc Hồng Dậu, chúng sẽ điên cuồng đốt lên da, mãi đến khi mùi độc Hồng Dậu trên người kẻ đó hoàn toàn biến mất.

Nếu không, ong mật sẽ cứ mãi đuổi theo người kia..."
Thời điểm nói những lời này, Vân Trân cố ý trầm giọng.


Nàng phát hiện sắc mặt nương tử tửu quỷ thoạt nhìn cứng đờ hơn trước rất nhiều, đồng thời, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên căng thẳng và hoảng hốt.
"Hung thủ hạ độc kia chẳng phải sẽ rất thảm sao?" Lão bản khách điếm hỏi.
"Đâu chỉ rất thảm! Nói không chừng sẽ hủy dung đấy!" Có người tiếp lời.
Vân Trân nhìn bên cạnh.
Thấy bầu không khí đã được tô đậm vừa đủ, nàng nói với người nuôi ong: "Làm phiền ngươi thả ong mật ra.

Lúc thả nhớ cẩn thận một chút, thả từ từ thôi.

Bằng không ta sợ ong mật bên trong cùng bây ra, cái người dính mùi độc Hồng Dậu kia sẽ rất thảm."
Người nuôi ong gật đầu, sau đó tay đặt lên thùng nuôi ong.
Ngay lúc người nuôi ong chuẩn bị mở thùng ra, nương tử tửu quỷ đột nhiên hét lớn: "Đừng, đừng mở..."
Bà ta ôm lấy đầu, hoảng loạn kêu.

Người nuôi ong dừng lại.

Mọi người cùng nhìn ả ta.
"Đừng mở, đừng mở thùng nuôi ong kia...!Đừng..." Nương tử tửu quỷ ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.
"Có chuyện gì vậy?" Có người hỏi.
"Còn không nhìn ra sao? Hạ độc tửu quỷ kia không phải lão bản khách điếm, mà là nương tử của gã ta! Là bà nương này hạ độc tửu quỷ! Nếu không, tại sao bà ta lại sợ người nuôi ong thả ong mật ra hả? Còn không phải vì bà ta từng đụng vào độc Hồng Dậu, sợ mùi hương trên người thu hút ong mật đốt sao?"
"Thì ra là ả!"
"Sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Thế mà hạ độc phu quân của mình!"
Người xung quanh chỉ trích.
"Ngươi, mụ già thúi nhà ngươi! Dám hạ độc hại ông đây? Ngươi chán sống rồi phải không?" Lúc này, tửu quỷ kia rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhấc chân đá bà nương kia một cái, mắng to, "Ta nói mà, ngày thường đống bạc đó ngươi giấu kỹ đến mức mùi bạc ta cũng không ngửi thấy, sáng nay thế mà tốt như vậy, trực tiếp đặt trong ngăn kéo! Thì ra là đã tính được sau khi có bạc ta sẽ ra ngoài uống rượu.

Mụ già độc ác này, tại sao lại hại ta? Hả? Chẳng lẽ lão tử đối xử với ngươi không tốt à?"
"Tốt? Tốt cái gì? Ngươi không tự nhìn lại ngươi đi, xem ngươi là cái thá gì?" Bà nương kia bị tửu quỷ mắng, không nhịn được nữa, đứng lên cãi lại, "Ngươi xem bản thân ngươi đi, cả ngày chỉ biết uống rượu, việc gì cũng không chịu làm, tất cả đều đẩy cho ta! Từ lúc gả cho ngươi, ta có ngày nào yên ổn không? Ngươi..."
Hai người cứ thế nháo nhào lên..