Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1700: 1700: Ngày Đàm Phán






Lý Hổ mang nhẫn ban chỉ được.
Thời điểm biết Triệu Húc muốn gặp Cổ Tát Cưu trên sông Xích Thủy, Vân Trân đã muốn giao nhẫn ban chỉ cho hắn, chẳng qua mãi chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Trước mắt, đó là cơ hội tốt nhất.
Ngày mai, Lý Hổ cầm nhẫn ban chỉ theo Triệu Húc xuất phát.
Sau khi nhìn thấy nhẫn ban chỉ kia, Triệu Húc sẽ hiểu tất cả.
Bởi vì năm đó, Vân Trân có kể chuyện về nhẫn ban chỉ với Triệu Húc.

Triệu Húc cũng từng nhìn thấy nhẫn ban chỉ kia.
Nhẫn ban chỉ kia đại diện cho lời hứa hẹn của Cổ Tát Cưu!
Có lẽ trong thời điểm mấu chốt, có thể hỗ trợ Triệu Húc! Cho dù cuối cùng không giúp được, Triệu Húc lại bị Cổ Tát Cưu bắt, vậy nhẫn ban chỉ kia cũng có thể bảo vệ tính mạng Triệu Húc.
Một mạng đổi một mạng!
Năm đó Vân Trân cứu một mạng của Cổ Tát Cưu.
Vậy hiện tại, Cổ Tát Cưu nên trả nàng lại một mạng.
Đây là tính toán xấu nhất của Vân Trân.

Đến cuối cùng không dùng tới nhẫn ban chỉ mới là tốt nhất.

Cho dù không dùng đến, vậy cũng chẳng so.

Thời điểm nhìn thấy nhẫn ban chỉ, Triệu Húc đã ở trên thuyền.
Khi đó, cho dù hắn khiếp sợ, cho dù biết nàng ở gần đây, hắn cũng không thể xuống thuyền.

Chờ hắn trở về, nàng có lẽ đã không còn ở quân doanh nữa.
Nàng chỉ lo cho sự an toàn của hắn, không muốn hắn xảy ra chuyện, chứ không có ý định ra mặt phá hỏng cuộc sống hiện tại của hắn.

Huống hồ, nàng đã không còn tư cách phá hỏng cuộc sống của hắn.
Đến khi xác định hắn an toàn, nàng sẽ ra đi.
...
Đêm nay, rất nhiều người không ngủ được.
Dù là bờ sông bên này hay bờ sông bên kia.
Sáng sớm hôm sau, người quân doanh đã bắt đầu chuẩn bị.
Theo quy định, hai bên tự ngồi thuyền gặp nhau ở giữa sông.

Sau đó từng người đứng trên thuyền của mình tiến hành đàm phán.

Như vậy thoạt nhìn rất an toàn, không cần rời khỏi thuyền, bên cạnh lại có người bảo vệ, còn ở giữa sông.


Mặt sông trống trải, không thể có thuyền theo sau mai phục.
Đây dường như là cách an toàn nhất.
Nhưng cũng là cách nguy hiểm nhất.
Bởi vì thuyền dừng giữa sông, nếu gặp sự cố, người trên bờ không thể nghĩ cách cứu viện.

Rất nhiều thời điểm, mất đi thời cơ tốt nhất, sẽ mất đi cơ hội rất lớn.
Nếu đối phương che giấu được tầm mắt của mình, làm ra chút động tác nguy hiểm, điều này đối với bên còn lại vô cùng nguy hiểm.
Cho nên, thời điểm Triệu Húc lên thuyền, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lý Hổ là thân vệ của Triệu Húc, theo hắn lên con thuyền kia.
Sau khi lên thuyền, Lý Hổ nắm chặt túi tiền trong tay áo, nghĩ tới lời nhờ vả của "Thịnh tiểu huynh đệ".

Nhưng có thể là vì bầu không khí xung quanh khiến hắn quá căng thẳng, mãi đến khi thuyền sắp đến giữa sông, hắn vẫn chưa kịp giao túi tiền cho Triệu Húc.
...
Mà phía sau con thuyền kia, Vân Trân đứng trên sườn núi sau quân doanh, từ xa nhìn theo.
Bây giờ là sáng sớm, trên sông có một tầng sương mù.
Con thuyền kia dần đi xa, rất nhanh chỉ còn lại hình dáng mơ hồ.
Sau khi con thuyền biến mất, Vân Trân bỗng nhiên căng thẳng.
Nàng đặt tay lên vị trí trái tim, cứ cảm thấy sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Nhưng sao có thể?
Nàng nhìn phương xa.
Triệu Húc chắc chắn đã có chuẩn bị, mà đêm qua, nàng cũng đã giao nhẫn ban chỉ cho Lý Hổ.
Hiện tại, túi tiền đựng nhẫn ban chỉ hẳn đã tới tay Triệu Húc.
Vân Trân nhìn phương xa, không nói rõ cảm giác hoảng loạn trong lòng..