Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1693: 1693: Hoài Nghi






Theo đó, Vân Trân vào phòng, nhìn thấy Triệu Húc.
Thời điểm nhìn thấy Triệu Húc hôn mê nằm trên giường, toàn thân nàng cứng đờ.
So với bốn năm trước, Triệu Húc hiện giờ càng thành thục, càng giống một đế vương.

Nếu không phải nàng xác định người đang nằm trên giường chính là Triệu Húc, chỉ sợ nàng sẽ coi hắn là người khác.
Dù sao khác biệt giữa Triệu Húc trước mắt và Triệu Húc trong trí nhớ của nàng thật sự quá lớn, ngay cả vẻ ngoài cũng có chút thay đổi.
"Thịnh đại phu, còn ngây ra đó làm gì? Mau chữa trị cho bệ hạ!" Thấy nàng sững sờ, người phía sau vội thúc giục.
Người hầu hạ trong phòng cũng nhìn nàng.
Vân Trân hoàn hồn, dời mắt đi, đè nén khiếp sợ trong lòng.
"Bệ hạ sao vậy?" Nàng đến trước giường Triệu Húc, hỏi người bên cạnh.
Giờ phút này, Triệu Húc đã hôn mê bất tỉnh, không biết người đứng trước mặt hắn là ai.
"Hôm nay bệ hạ xuất chinh, không may bị tên của quân địch lén bắn trúng.

Trên mũi tên đó có bôi thuốc độc, thái y đi theo không ai có cách.


Thịnh đại phu, người mau xem xem." Người bên cạnh giải thích.
Thời điểm người nọ nói chuyện, Vân Trân đã kiểm tra vết thương cho Triệu Húc.
Mũi tên trên vai Triệu Húc đã được lấy xuống, nhưng hiện tại xung quanh vết thương lại có màu lục đậm không bình thường.

Vừa nhìn liền biết là dấu hiệu trúng độc.
Mũi tên, thái y có thể lấy xuống.

Nhưng độc trên người Triệu Húc, những đại phu đó nhất thời lại không giải được.
"Thịnh đại phu, ngươi có cách không?" Có thái y hỏi.
Trong số mấy thái y này, có người thật ra rất không phục.

Những binh lính kia sao có thể giao an nguy của bệ hạ cho một đại phu không có danh tiếng chứ? Dáng vẻ nhỏ bé thanh tú thế này nhìn như tiểu bạch kiểm (*), có thể có bản lĩnh gì?
(*) Tiểu bạch kiểm: thỏ trắng dễ thương, ý chỉ mấy chàng trai trắng trẻo đáng yêu, ngoài ra còn có ý châm chọc trai bao hoặc trai hám tiền
Bọn họ thật muốn xem xem ngay cả độc bọn họ cũng không thể giải, đại phu này giải thế nào?
"Ừ." Vân Trân không quay đầu, chỉ nhìn vết thương trên người Triệu Húc, đáp.

Đám thái y kia nghe xong, không hề tin.
"Ngươi chỉ nhìn một cái, liền biết là chuyện gì sao?" Có thái y nói, "Có phải quá qua loa rồi không? Nếu xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?"
"Đúng thế đúng thế.

Hậu sinh này thế mà càn rỡ như vậy!"
"Ở trước mặt tiền bối chúng ta..."
"A...!Ngươi nên khiêm tốn một chút."
Đám thái y lớn tuổi đứng cạnh lắc đầu.
Bọn họ đều cảm thấy Vân Trân quá hồ nháo.
"Nhưng ít ra vãn bối có cách có thể giải độc cho bệ hạ.

Mà chư vị đại nhân ở đây lâu như vậy lại bó tay không có cách.

Bây giờ dù nhìn từ góc độ nào, người lên mặt cũng không nên là chư vị." Vân Trân quay đầu, nhàn nhạt nói, "Nếu ta là chư vị đại nhân, việc hiện tại cần làm không phải là thảo luận vãn bối như ta rốt cuộc có thể giải độc cho bệ hạ hay không, mà là vãn bối như ta rốt cuộc nghĩ ra cách gì."
Có lẽ người xung quanh đều không ngờ Vân Trân nhìn như bình dân bình thường cũng dám nói chuyện với thái y của Thái Y Viện như vậy, không khỏi khiếp sợ.
Đám thái y đó đầu tiên là khiếp sợ, sau đó hoặc là tức giận, phẫn nộ, hoặc là thở dài.
Vân Trân liếc nhìn từng người bọn họ, rồi dời mắt đi.
Đám thái y này đúng là lang băm!
Triệu Húc đã trúng độc rồi, bọn họ còn có tâm tư ở đây chèn ép "người mới" như nàng! Đúng là hết thuốc chữa!.