Ánh mắt Thấm Chiêu Nghi nhìn Vân Trân mang theo sự quyết tuyệt cùng hi vọng cuối cùng.
Dưới cái nhìn chăm chú của bà, Vân Trân gật đầu.
Thật ra nàng muốn nói với Thấm Chiêu Nghi nàng không phải người tốt.
Con người thuần túy chắc chắn không thể sống được trên thế gian này, đặc biệt là đứng tại vị trí hiện giờ của nàng, muốn sống, nhất định phải dùng chút thủ đoạn.
Chuyện duy nhất nàng có thể làm giúp Thấm Chiêu Nghi chính là bảo vệ Triệu Du trong năng lực của mình.
Nếu cả đời này Triệu Du mãi si ngốc như thế, nàng có thể bảo vệ nó.
Triệu Húc niệm tình cảm huynh đệ, sẽ không làm khó nàng.
Mà Tô Thái Hậu, bà ta cũng sẽ không so đo với một tên ngốc.
Nhưng nếu có một ngày Triệu Du tỉnh lại, có một số việc, nàng sợ bản thân không khống chế được.
"Ngươi yên tâm, cả đời này Du Nhi sẽ mãi như vậy." Dường như đoán được lo lắng trong lòng nàng, Thấm Chiêu Nghi nói.
Vân Trân giật mình.
Thì ra là thế.
...
Cuối cùng, Thấm Chiêu Nghi uống hết ly rượu độc kia.
Uống xong, bà gọi người dẫn Triệu Du tới, dặn dò Triệu Du bà phải xa nhà, bảo nó nghe lời Vân Trân.
Triệu Du ngồi bên cạnh Thấm Chiêu Nghi, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Thấm Chiêu Nghi ngã xuống bàn, nhắm mắt.
"Mẫu phi, mẫu phi, mẫu phi...!Hu hu..."
Triệu Du thấy Thấm Chiêu Nghi đột nhiên ghé vào bàn không nói gì nữa liền lộ vẻ khó hiểu.
Nó duỗi tay đẩy đẩy Thấm Chiêu Nghi, nhưng Thấm Chiêu Nghi vẫn không để ý tới nó.
Nó sốt ruột, vội nhìn Vân Trân.
"Điện hạ, mẫu phi ngài ngủ rồi.
Ngài theo ta ra ngoài đi, chúng ta đừng quấy rầy bà ấy nghỉ ngơi." Vân Trân đứng dậy, vươn tay về phía Triệu Du.
Triệu Du nghiêng đầu nhìn nàng.
Nó dường như vẫn còn nhớ nàng là ai.
Việc này tương đối thần kỳ với rất nhiều người.
Dù sao sau khi trí lực của Triệu Du gặp vấn đề, ký ức cũng theo đó kém đi.
Có khi, người đã lâu không gặp, nó sẽ không nhận ra.
Nhưng với Vân Trân, dù có thế nào nó vẫn cảm thấy nàng quen thuộc, vẫn vui vẻ thân thiết với nàng.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân Thấm Chiêu Nghi phó thác Triệu Du cho Vân Trân.
Triệu Du nhìn Vân Trân, lại nhìn Thấm Chiêu Nghi dựa vào bàn.
Nó hình như vẫn nhớ trước khi mẫu phi "ngủ", đã từng bảo nó sau này nghe lời vị tỷ tỷ này.
Du Nhi là hài tử ngoan, sẽ không làm mẫu phi buồn lòng.
Hơn nữa, nó cũng rất thích vị tỷ tỷ này.
Triệu Du mỉm cười với Vân Trân, nắm tay nàng.
Vân Trân giữ chặt tay Triệu Du, quay đầu nhìn Thấm Chiêu Nghi, sau đó đưa Triệu Du ra ngoài.
Trước khi bọn họ rời khỏi cửa điện, sau lưng truyền đến tiếng khóc.
Triệu Du khó hiểu dừng lại, quay đầu nhìn phía sau.
"Khóc...!Khóc...!Thương tâm..." Triệu Du nức nở.
Lúc nói chuyện, nước mắt đã theo khóe mắt trào ra.
Nó vươn tay sờ soạng mắt mình.
"Du Nhi...!Du Nhi cũng khóc..." Triệu Du giơ tay, để Vân Trân nhìn thấy nước mắt ở đầu ngón tay.
Vân Trân rất đau lòng.
Có lẽ Thấm Chiêu Nghi nói đúng, si ngốc như vậy cũng khá tốt.
Ít nhất nó không biết cái gì là đau khổ, cái gì là ly biệt.
...
Sau hôm ấy, Vân Trân dẫn Triệu Du rời khỏi cung điện nó đã ở rất nhiều năm.
Triệu Du sẽ nhớ Thấm Chiêu Nghi..