Cho dù Triệu Hi ở trước mặt mọi người nhảy xuống vực, nhưng thân phận hắn đặc biệt, trước khi nhìn thấy thi thể, Triệu Húc không thể cứ bỏ qua cho hắn như vậy.
Hắn dẫn Vân Trân tìm chỗ ở ngoài núi.
Sau đó, mọi người bắt đầu chờ tin tức.
Vân Trân lại vô cùng bình tĩnh.
Dù đối phương có mang về thi thể của Triệu Hi và Nha Sát hay không.
Nếu không tìm thấy, vẫn còn chút hi vọng.
Nhưng cho dù không tìm thấy, Triệu Hi còn có thể sống sót sao?
Không thể.
Bởi vì khoảnh khắc lựa chọn nhảy xuống vực, hắn đã hao hết tất cả sức lực cuối cùng của sinh mệnh mình.
Với sức khỏe của hắn, hắn căn bản không có khả năng sống sót.
Nếu hắn không thể sống, chỉ sợ Nha Sát cũng sẽ không một mình ở lại thế gian.
...
Người của Triệu Húc tìm kiếm trong núi mấy ngày vẫn không tìm được thi thể của Triệu Húc.
Cuối cùng, có người thả dây thừng ở chỗ Triệu Hi nhảy vực đi xuống tìm kiếm.
Nhưng vực kia quá sâu, cho dù bọn họ dùng hết dây thừng cũng không thể xuống đáy.
Như vậy từ đây nhảy xuống, Triệu Hi và Nha Sát cũng không thể sống sót.
Sau đó, bọn họ nghĩ cách nối dài dây thừng, rốt cuộc cũng xuống thêm một đoạn, nhưng lại gặp chướng khí, khí độc...!Người đi xuống, tất cả đều không còn mạng.
Tới đây, việc tìm kiếm mới kết thúc.
Có lẽ Triệu Hi và Nha Sát đều đã chết.
Cho dù Nha Sát nhờ công phu của mình có thể sống sót, nhưng giây tiếp theo cũng sẽ chết vì khí độc bên dưới.
Lại một ngày đổ tuyết, Triệu Húc đưa Vân Trân rời khỏi đây, trở về kinh thành.
Trong khoảng thời gian đó, Triệu Húc không hỏi Vân Trân trong một tháng rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bọn họ luôn sống ở đó không? Nếu đúng vậy, tại sao Triệu Hi không giết nàng? Còn nữa, trong lúc đó, đồng đảng của Triệu Hi có tới tìm hắn không? Nàng có biết những bí mật của Triệu Hi không?
Triệu Húc không hỏi, nhưng người bên cạnh hắn lại rất muốn điều tra.
Thời điểm Triệu Húc xuất hiện, nàng phát hiện những người bên Triệu Húc rất lạ mắt, ngay cả ám vệ Triệu Húc dẫn theo lần này cũng không phải Ám Ngũ hay Ám Thất mà Vân Trân biết.
Đột nhiên, Vân Trân cảm thấy Triệu Húc ngồi cạnh mình thật xa lạ.
Nàng có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, nhưng tới bên miệng lại không hỏi được.
Nàng nghĩ, có lẽ cảm xúc của Triệu Húc lúc này cũng giống nàng.
...
Lên đường ba ngày, bọn họ về kinh thành.
Thời điểm xe ngựa còn chưa qua cổng thành, ngoài kinh thành đã có rất nhiều người chờ sẵn.
Trong số những người đó, có người Vân Trân biết, cũng có những người Vân Trân không biết.
Dù quen biết hay không, thời điểm nhìn thấy Triệu Húc trên xe ngựa, tất cả đều quỳ xuống.
"Cung nghênh ngô hoàng hồi kinh."
"Cung nghênh ngô hoàng hồi kinh."
"Cung nghênh ngô hoàng hồi kinh."
Vân Trân cứng đờ nhìn Triệu Húc.
Lúc này, Triệu Húc cũng đang nhìn nàng.
Gương mặt vốn dĩ nàng rất quen thuộc giờ phút này lại khiến Vân Trân cảm thấy xa lạ.
Hiện tại, nàng mới ý thức được rằng người trước mặt đã không còn là thiếu gia của nàng, cũng không còn là vương gia của nàng, hắn đã là bệ hạ, là ngô hoàng, chủ nhân mới của thiên hạ này!
"Trân Nhi." Triệu Húc vươn tay.
Vân Trân nhìn hắn..