Hắn căn bản không khỏe lên, chỉ là hồi quang phản chiếu.
Hắn bảo nàng mang theo rượu cùng hắn tới đây cũng không phải để ngắm phong cảnh, mà muốn trước lúc chết nói ra bí mật cất giấu trong lòng nhiều năm, chỉ là muốn tìm một người nói lời từ biệt mà thôi.
"Thật ra cũng khá tốt." Triệu Hi buông vò rượu trong tay, ấn tảng đá, chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước mấy bước, dừng lại, nhìn phương xa, "Ta rất vui, trước khi chết, người ở bên cạnh ta không phải những kẻ khiến ta chán ghét đó, mà là muội, người có cùng huyết mạch với ta.
Ta cũng rất vui vì trước khi chết, ta vẫn chưa điên.
Ta chết là kết quả bản thân lựa chọn..."
Cả đời này, rốt cuộc cũng có một chuyện hắn có thể tự làm chủ.
Thật tốt.
Vân Trân đứng đó nhìn bóng lưng hắn, giống như giây tiếp theo Triệu Hi sẽ biến mất ngay trước mặt nàng.
"Ngươi sớm đã biết mạng ngươi không còn lâu, cho nên cố ý đuổi Nha Sát đi." Vân Trân nói, "Nhưng ngươi làm vậy lại quá tàn nhẫn."
Nha Sát một lòng trung thành và tận tâm với Triệu Hi.
Nếu sau khi trở về, phát hiện Triệu Hi đã chết, nàng ấy sẽ thương tâm thế nào?
"Con người mà, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chia ly.
Không phải ngươi tiễn người ta đi thì cũng là người ta tiễn ngươi đi.
Sớm muộn gì cũng có ngày như vậy.
Dưới bầu trời này làm gì có ai trường sinh bất tử chứ?"
Không ai trường sinh bất tử.
Cho nên chỉ cần lặng lẽ nhìn theo là được.
Rầm, rầm.
Bỗng dưng, trong đường hầm phía sau truyền tới tiếng bước chân hùng hồn.
Vân Trân và Triệu Hi quay đầu nhìn về nơi đó.
Rất nhanh, ở cửa động đã xuất hiện một đội binh mã.
Triệu Húc từ sau đám binh lính cầm vũ khí đi ra.
Thời điểm nhìn thấy Triệu Húc, đồng tử Vân Trân mở lớn.
Sao hắn lại đến đây?
Lúc này hắn không nên ở kinh thành, đăng cơ xưng đế sao?
"Trân Nhi..." Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Triệu Húc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫy tay với nàng, "Nàng qua đây."
Vân Trân nhìn hắn, theo bản năng muốn qua đó.
"Ngươi đi qua làm gì?"
Đúng lúc này, tay nàng đột nhiên bị người ta nắm lấy, không biết từ khi nào Triệu Hi đã tới phía sau nàng, kéo nàng tới trước người hắn, sau đó trên cổ Vân Trân bị một thanh chủy thủ kề sát.
"Triệu Hi! Ngươi làm gì đấy hả? Mau thả Trân Nhi ra!" Triệu Húc thấy thế, quát lớn.
Triệu Hi dùng chủy thủ bắt cóc Vân Trân, cười cười với Triệu Húc: "Thả? Sao ta phải thả nàng? Ta vất vả lắm mới bắt được nàng làm con tin.
Thả nàng, chẳng phải tự tìm đường chết à?"
Chớp mắt, Triệu Hi dường như lại trở về Triệu Hi của trước đây.
Vân Trân bị hắn khống chế lại không hề sợ hãi.
Trong lòng có âm thanh đang mơ hồ nói với nàng, Triệu Hi sẽ không hại nàng.
Chỉ là nhất thời nàng không đoán ra Triệu Hi định làm gì.
"Ta ở đây cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi thả Trân Nhi ra, ta sẽ để ngươi bình an rời khỏi nơi này!" Triệu Húc nhíu mày nói.
Người bên cạnh hắn đều sửng sốt.
Triệu Hi nghe xong, cười cười.
"Ngươi thả ta đi sao? Ta không cần." Triệu Hi nói, "Không bằng ngươi lập tức tự sát trước mặt ta đi.
Chỉ cần ngươi chết, ta đây sẽ thả nàng.
"Triệu Hi."
Lần này, người lên tiếng là Vân Trân.
Nàng quay đầu nhìn Triệu Hi.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
"A, đừng nhúc nhích, đao kiếm không có mắt." Triệu Hi tới gần nàng.
Mọi người cho rằng Triệu Hi đang uy hiếp.
Nhưng chỉ có Vân Trân gần hắn mới thật sự biết được Triệu Hi sắp đứng không vững rồi..