Triệu Hi nhìn bọn họ, tươi cười.
Giống như chuyện hắn đang nói với họ là một chuyện rất vui, chứ không phải đàm luận cách chết của họ.
"Không phiền ngươi ra tay." Triệu Húc nói.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Vân Trân, sau đó nhìn A Linh bên cạnh họ.
"Trân Nhi...!Là ta phụ các nàng..." Ánh mắt Triệu Húc trở nên phức tạp.
"Không phải lỗi của chàng." Vân Trân lắc đầu.
Nàng tình nguyện chết cùng Triệu Húc.
Chẳng qua trong lòng vẫn có chút áy náy với A Linh.
Nếu nó sinh ra trong gia đình bình thường, vậy nó đã không cần đối mặt với cảnh tượng này.
Nó có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên.
Nhưng hiện tại, thứ nó phải đối mặt lại là hiện thực lạnh băng.
"Đừng nhiều lời nữa." Triệu Hi mất kiên nhẫn.
Hắn đoạt lấy cung tiễn trong tay thị vệ, kéo cung, mũi tên hướng ngay vị trí trái tim của Triệu Húc.
"A Húc, đệ còn nhớ năm đó chuyện đệ lên núi Xích Phong bái sư không?" Triệu Hi kéo cung, nói với Triệu Húc, "Khi ấy ta không ở trên núi, chỉ nghe người ta nói có người lên núi Xích Phong bái sư.
Lão sư ra đề khó cho người nọ...!Lúc đó, ta không quá để ý đệ, sau này vô tình gặp mặt...!Trong thư lão sư viết cho ta cũng nhắc tới đệ, nói đệ là nhân tài hiếm có.
Bắt đầu từ lúc ấy, ta mới dần chú ý tới đệ..."
Đặc biệt là sau khi biết thân phận của Triệu Húc, hắn mới thật sự chú ý tới vị sư đệ đồng môn này, đồng thời cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
Càng chú ý, hắn càng phát hiện bọn họ là hai loại người hoàn toàn trái ngược nhau.
Dường như từ lúc quen biết, vận mệnh đã chú định cả hai là kẻ địch.
Thời điểm ở núi Xích Phong, bề ngoài Triệu Hi không nói gì, có vẻ như không quá để tâm tới tiểu sư đệ lão sư đột nhiên nhận.
Nhưng trên thực tế, hắn lại đang âm thầm phân cao thấp với Triệu Húc.
Dù là tương ngộ với Vân Trân hay giúp họ ở quận Xích Thủy, rồi từng chuyện từng chuyện...
"Chúng ta xưa nay luôn là hai người đối lập." Triệu Hi nói, "Nếu đệ chỉ là người bình thường, có lẽ ta sẽ tha cho đệ một mạng.
Nhưng đệ không phải.
Đệ cũng biết đệ và Triệu Kỳ khác nhau.
Giữ đệ lại sẽ mang tới cho ta rất nhiều phiền phức.
Cho nên chuyện giết đệ, ta không thể không làm!"
Ánh mắt Triệu Hi lập tức trở nên lạnh lẽo.
Từ trên người hắn Vân Trân nhận ra sát ý nồng đậm.
Nàng biết, Triệu Hi thật sự muốn ra tay.
Nhưng hiện tại, bọn họ bên này đã không còn năng lực phản kháng.
Giống như thật sự thành cá thịt trên cao thớt, mặc người ta xâu xé.
Loảng xoảng.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng binh khí đánh nhau.
"Giết!"
"Giết chết phản tặc!"
"Bảo vệ Túc Vương!"
"Giết chết phản tặc!"
"Bảo vệ Túc Vương!"
Âm thanh truyền đến.
Càng lúc càng lớn.
Càng lúc càng lớn.
Người ở đây đều nghe thấy những âm thanh đó.
"Thái Tử điện hạ, không xong rồi, có một đại đội nhân mã đánh về phía này! Thị vệ canh giữ bên ngoài sắp không cản được rồi!" Có người chạy tới bẩm báo với Triệu Hi.
Triệu Hi liền nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc cũng nghe được người nọ bẩm báo, thở phào.
Hắn duỗi tay nắm chặt tay Vân Trân, như đang an ủi.
Rốt cuộc cũng tới.
"Ta quá khinh thường ngươi rồi." Triệu Hi nói, "Đối tượng Bạch Phi lựa chọn hợp tác không phải Vương Hoàng Hậu, mà là đệ, Túc Vương Triệu Húc đúng không?".