Lúc này, hắn không còn gọi là "phụ hoàng", mà dùng "hoàng đế của các ngươi".
Là "hoàng đế của các ngươi", chứ không phải "phụ hoàng".
"Mau nói! Bệ hạ rốt cuộc chết như thế nào? Có phải như lời Bạch Phi nói, là ngươi giao thuốc độc cho ả, bảo ả độc chết bệ hạ, đúng không?" Vương Hoàng Hậu theo bản năng nắm chặt tay áo, chất vấn Triệu Hi.
Triệu Kỳ cũng nhìn chằm chằm Triệu Hi không chớp mắt.
Còn có các đảng phái.
Từ đầu tới cuối tuy Đức Phi nói rất ít, nhưng trước sau bà ta đều quan sát nhất cử nhất động của Triệu Hi.
Triệu Hi liếc nhìn từng người ở đây, thu hết nôn nóng, chờ mong cùng trò hệ bọn họ vô tình lộ ra vào đáy mắt.
Hắn biết bọn họ đang chờ mong cái gì.
Đôi mắt của họ đã bán đứng bọn họ.
Triệu Hi cảm thấy biểu hiện của họ thật thú vị, biểu hiện của mỗi người đều rất thú vị.
Hắn không nhịn được mà cười to: "Ha ha ha ha..."
Không ai ngờ Triệu Hi sẽ cười ngay lúc này.
Tại sao hắn lại cười?
Biết mình bị ép vào đường cùng, không còn đường để đi, nên cười sao?
Hay là hắn đã đoán trước, cảm thấy mọi người đang bị hắn chơi đùa, cho nên cười?
Vân Trân nhìn Triệu Hi.
Nàng cảm thấy nụ cười của Triệu Hi là một nụ cười điên cuồng.
Triệu Hi hiện tại chắc là đã điên rồi.
Không sai, chính là điên.
Điên điên khùng khùng, giống như bộ dáng nàng từng nhìn thấy.
Chỉ có điên mới có hành động như thế, mới có thể cười to trong lễ tang của hoàng đế.
Có lẽ đây mới thật sự là Triệu Hi.
Điên cuồng, bướng bỉnh.
"Ngươi cười cái gì? Ngươi rốt cuộc..." Triệu Hi không nhịn được mà lên tiếng.
Nụ cười của Triệu Hi khiến gã có cảm giác bị lừa gạt.
"Đúng vậy, thuốc độc kia là ta đưa cho Bạch Phi, cũng là ta bảo Bạch Phi bỏ độc vào đồ ăn của ông ta." Cười đủ rồi, Triệu Hi dừng lại, nhìn người ở đây, thoải mái thừa nhận, "Đó là thuốc độc đến từ hải ngoại ta phải tốn rất nhiều công sức mới có được.
Bản thân thứ thuốc kia không có độc, chỉ khi nó gặp đồ ăn tương khắc mới sinh ra kịch độc.
Nhưng loại kịch độc kia lại không bị ngân châm hay phương pháp kiểm tra đồ ăn nào kiểm tra ra được..."
Từ ngày Bạch Phi vào cung được sủng ái, hắn đã bảo Bạch Phi bỏ thứ thuốc đó vào đồ ăn của hoàng đế.
Mỗi lần hoàng đế tới cung của Bạch Phi, Bạch Phi đều chuẩn bị cho ông ta chút điểm tâm, hay tự mình xuống bếp nấu cho ông ta.
Có lẽ hoàng đế đã ăn ngán đồ của Ngự Thiện Phòng, cho nên rất thích đồ ăn Bạch Phi chuẩn bị.
Nhưng ông ta lại không biết, đồ ăn ái phi của ông ta chuẩn bị lại có độc lấy mạng ông ta!
"Bạch Phi vào cung cũng là ta an bài." Triệu Hi nói, "Đây là kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ, mục đích chính là có thể sắp xếp quân cờ của chúng ta bên cạnh hoàng đế.
Mấy năm nay, bọn ta vẫn luôn mưu tính.
Mưu tính báo thù, mưu tính Đông Sơn tái khởi..."
"Đông Sơn tái khởi, Đông Sơn tái khởi...!Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận..." Vương Hoàng Hậu chỉ vào hắn, lớn tiếng, "Cái kẻ lòng muông dạ thú nhà ngươi! Hoàng tộc Triệu thị chúng ta, còn cả bệ hạ, chẳng lẽ mọi người không tốt với ngươi sao? Bệ hạ thậm chí lập ngươi làm Thái Tử, chuẩn bị truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi...!Nhưng ngươi lại độc hại ngài ấy! Người đâu, mau bắt lấy kẻ bụng dạ khó lường này cho bổn cung!".