"Thái Tử! Đây là thái độ ngươi nói chuyện với mẫu hậu hả?" Triệu Kỳ nhíu mày, chất vấn Triệu Hi.
Triệu Hi nhàn nhạt liếc nhìn gã, trong đôi mắt liễm diễm đào hoa lập lòe sự khinh thường: "Ngươi là ai? Có tư cách gì nói chuyện với ta?"
"Ta là..."
"Ngươi chẳng qua là con nuôi của lão yêu bà kia.
Chẳng lẽ người khác gọi ngươi một tiếng Vũ Vương, ngươi liền cho rằng mình thật sự là nhi tử của phụ hoàng?" Không đợi Triệu Kỳ phản bác, Triệu Hi đã khẽ cười, ngắt lời gã, "Một đứa con nuôi như ngươi, thời điểm phụ hoàng còn ở trên đời, nể mặt phụ hoàng, ta có thể cho ngươi chút mặt mũi.
Nhưng hiện tại, ngươi là cái thá gì?"
"Triệu Hi!" Triệu Kỳ tức giận đến mặt đỏ bừng.
Gã là con nuôi, không sai!
Nhưng gã không ngờ Triệu Hi dám ở trước mặt mọi người vả mặt gã như vậy!
Đây là chuyện dù thế nào Triệu Kỳ cũng không chịu đựng được.
Gã hít sâu một hơi, nói: "Ta thừa nhận, ta đúng là con nuôi của phụ hoàng, thân phận không tôn quý bằng ngươi.
Nhưng mẫu hậu nói không sai, dù thế nào bà ấy cũng là mẫu hậu của ngươi, ngươi không nên không biết nặng nhẹ với mẫu hậu như thế..."
"Mẫu hậu?" Triệu Hi châm chọc, "Trong lòng ngươi, ngươi thật sự coi bà ta là mẫu hậu của mình sao? Chỉ sợ bản thân ngươi còn không nhớ đã thầm mắng bà ta, nguyền rủa bà ta, hận bà ta không thể lập tức chết đi bao nhiêu lần.
Kẻ dối trá như ngươi lại đòi ta nói chuyện tôn trọng? Ngươi không cảm thấy việc này rất buồn cười à?"
Nghe Triệu Hi nói, sắc mặt Triệu Kỳ lập tức trở nên khó coi.
Vương Hoàng Hậu kinh ngạc, ánh mắt nhìn Triệu Kỳ cũng có chút thay đổi.
"Vũ Vương, lời Thái Tử nói có phải thật không?" Vương Hoàng Hậu hỏi.
Tuy bà ta biết quan hệ giữa mình và Triệu Kỳ không quá thân cận, nhưng nếu như Triệu Kỳ thật sự từng nguyền rủa hay oán hận bà ta..."
"Không, mẫu hậu, sao người có thể tin lời hắn ta nói?" Triệu Kỳ vội lắc đầu, tỏ lòng trung thành với Vương Hoàng Hậu, "Nhiều năm như vậy, nhi thần là người thế nào, mẫu hậu biết rõ nhất! Nhi thần đối với người không hề có chút oán niệm.
Không có người, nhi thần đã không có ngày hôm nay, sao nhi thần dám bất trung với mẫu hậu? Mẫu hậu, người phải tin tưởng nhi thần."
Nói tới đây, gã lập tức dời đề tài về Triệu Hi: "Mẫu hậu, việc cấp bách trước mắt vẫn là điều tra xem Thái Tử rốt cuộc có phải người của Thịnh gia Tham Lang không.
Việc này liên quan tới tương lai của Vân Hán Quốc chúng ta.
Giang sơn Vân Hán Quốc tuyệt đối không thể giao cho hậu nhân Thịnh gia Tham Lang!"
Nghe Triệu Kỳ nói, Vương Hoàng Hậu dần bình tĩnh lại.
"Ngươi nói đúng." Vương Hoàng Hậu gật đầu, lần nữa nhìn Triệu Hi, ánh mắt trở nên nghiêm túc, "Thái Tử, ngươi quan tâm chuyện của bổn cung và Vũ Vương, còn không bằng nhân cơ hội này giải thích với mọi người vừa rồi tại sao ngươi lại ném bình thuốc của Bạch Phi.
Ngươi đang chột dạ sao? Nếu ngươi kiên trì không chịu nghiệm chứng, vậy chứng minh thân phận của ngươi thật sự có vấn đề."
Việc tới nước này, dường như lần nữa trở lại quỹ đạo, quay về chuyện ban đầu.
Vân Trân vẫn luôn ở dưới nhìn sự việc phát triển.
Vương Hoàng Hậu nói Triệu Hi đập đổ bình nước thuốc kia là vì chột dạ.
Nhưng trong mắt Vân Trân, Triệu Hi căn bản không cần chột dạ.
Không, không đúng, hắn căn bản không hề chột dạ.
Triệu Hi dám làm như vậy, chỉ sợ vì hắn vẫn còn hậu chiêu.