Vân Trân ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Phi mặc tang phục màu trắng đi đến trước đội ngũ, ngăn cản những người nâng quan tài của hoàng đế.
"Bạch Phi, ngươi đang làm gì đấy?" Lúc này, Vương Hoàng Hậu đứng ra, trách cứ Bạch Phi, "Ngươi có biết đây là trường hợp gì không? Ngươi thế mà dám ở đây lớn tiếng ồn ào? Người đâu, mau kéo Bạch Phi xuống!"
"Khoan đã." Bạch Phi giơ tay, xoay người nhìn người quỳ gối bên dưới, "Có một chuyện, ta bắt buộc phải nói ngay bây giờ! Nếu không, bệ hạ sẽ chết không nhắm mắt!"
Bạch Phi vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Vân Trân hơi ngẩng đầu nhìn Bạch Phi đứng trước.
"Bạch Phi, ngươi rốt cuộc có ý gì hả?" Triệu Hi đứng dậy, chất vấn.
Vốn dĩ sau khi hoàng đế băng hà, Thái Tử sẽ kế vị.
Như vậy trong tang lễ của hoàng đế, Thái Tử sẽ dùng thân phận tân hoàng chủ trì.
Nhưng hiện tại, vì đủ nguyên nhân, Triệu Hi không thể lập tức kế vị.
Trong ngày đưa tang hôm nay, hắn vẫn phải tiếp tục dùng thân phận Thái Tử xuất hiện.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Hi.
"Bạch Phi, lời ngươi vừa nói là có ý gì?" Vương Hoàng Hậu lên tiếng, "Cái gì là bệ hạ sẽ chết không nhắm mắt?"
Bạch Phi cười lạnh, quét mắt nhìn một vòng, sau đó dừng lại trên người Triệu Hi.
Thình lình, bà ta chỉ vào Triệu Hi, lớn tiếng: "Bởi vì bệ hạ căn bản không phải chết bệnh, mà là bị người ta hạ độc hại chết! Mà người hạ độc hại chết bệ hạ chính là ta!"
"Cái gì?"
"Sao lại thế này?"
"Bạch Phi hạ độc? Sao Bạch Phi lại tự thừa nhận?"
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Nếu bệ hạ bị người ta hạ độc hại chết, tại sao ngự y của Thái Y Viện không kiểm tra ra?"
Lời Bạch Phi nói như đột nhiên nhỏ vài giọt nước vào chảo dầu, dầu bên trong lập tức bắn tứ phía.
Người xung quanh bắt đầu nghị luận.
Vân Trân quỳ gối bên dưới, trong đầu hiện lên rất nhiều khả năng.
Nhưng nàng không ngờ ngay hôm nay Bạch Phi sẽ đứng ra, ở trước mặt mọi người nói hoàng đế bị người ta hạ độc hại chết, hơn nữa còn thừa nhận độc là do bà ta hạ.
Vân Trân cảm thấy việc này vẫn chưa kết thúc.
Quả nhiên, đợi tiếng nghị luận xung quanh dần nhỏ lại, Bạch Phi lần nữa lên tiếng: "Độc ta hạ cho bệ hạ là Thái Tử Triệu Hi giao cho ta! Là hắn bảo ta độc chết bệ hạ!"
Đột nhiên, Bạch Phi hướng đầu mũi giáo về phía Triệu Hi.
Lập tức, vô số ánh mắt hướng về hắn.
Vân Trân cũng nhìn Triệu Hi.
Triệu Hi...
Nhưng Triệu Hi bị chỉ ra trước mặt mọi người lại không hề hoảng loạn.
Hắn bình tĩnh nhìn Bạch Phi, giống như đang nhìn một vai hề nhảy nhót, không đáng nhắc tới.
"Bạch Phi nương nương, lời người nói là thật sao? Thái Tử, hắn thật sự hạ độc hại chết phụ hoàng hả?" Lúc này, Vũ Vương Triệu Kỳ run rẩy đứng dậy, phẫn nộ chỉ vào Triệu Hi, hỏi Bạch Phi.
Giọng gã tuy phẫn nộ, nhưng giấu trong ánh mắt lại là hưng phấn, cảm xúc hưng phấn không khống chế được.
Giống như chỉ cần Bạch Phi nói "Đúng", gã sẽ như chó giữ nhào qua cắn Triệu Hi.
"Bạch Phi, sự tình trọng đại, Thái Tử lại là trữ quân của Vân Hán chúng ta.
Nếu ngươi không có bằng chứng chứng minh lời mình nói là thật, đó là vu oan hãm hại.
Vu oan hãm hại Thái Tử là tội lớn.
Ngươi phải nghĩ cho kỹ." Vương Hoàng Hậu trầm giọng..