Chỉ cần có thể kích động được Vân Trân, cho dù chỉ là lời nói, Tôn Thúy Nga cũng rất vô cùng vui vẻ.
Chỉ cần nàng ta không phải người bi thương nhất, chỉ cần có thể xúc phạm tới nàng, nàng ta đã thỏa mãn, rất thỏa mãn.
"Vậy còn ngươi? Ngươi cần gì phải làm vậy?" Vân Trân nắm chặt hai tay, sau đó buông ra, nhìn Tôn Thúy Nga, nói, "Việc ngươi đang làm hiện giờ chỉ là mạnh mồm mà thôi.
Khi đó cho dù không có ta, ngươi cũng sẽ giết Tử Thị.
Bởi vì trong lòng ngươi chưa bao giờ có điểm dừng.
Bản thân ngươi đúng là đáng thương! Bởi vì ngươi biết ngươi là gì, là phượng hoàng thật sự hay chim sẻ giả phượng hoàng.
Cho nên từ xưa tới nay, ngươi đều quá nhạy cảm."
Chỉ cần có bất cứ chuyện gì, bất cứ ai xúc phạm tới trái tim nhạy cảm và tự ti của nàng ta, nàng ta sẽ điên cuồng trả thù.
Chiến Sơn Hà cự hôn trước mặt mọi người khiến nàng ta cảm thấy Chiến Sơn Hà khinh thường mình, vả mặt mình trước mặt mọi người.
Nàng ta khi đó rõ ràng là nữ nhân tôn quý nhất Vân Hán Quốc, tại sao còn có người khinh thường nàng ta?
Đây là điều lòng tự trọng của nàng ta không cho phép.
Cho nên dù không có Vân Trân, không có quan hệ giữa nàng và Tử Thị, Tôn Thúy Nga vẫn sẽ giết Tử Thị.
Nàng ta không cho phép ai khinh thường thân phận của nàng ta.
Chẳng qua vừa vặn chính là Tử Thị là bằng hữu Vân Trân để ý.
Nàng ta làm như vậy, có thể nhất tiễn song điêu.
"Ngươi thì biết cái gì? Ta tại sao không thể làm công chúa? Ta so với quỷ chết bệnh kia chỉ thiếu cái gọi là huyết thống.
Nhưng ngươi xem, mấy năm nay ta làm không tốt sao? Trong cung ngoài cung không phải đều khen ta sao? Còn cả phụ hoàng, phụ hoàng của ta, không phải ông ấy rất sủng ái nữ nhi này sao? Bọn họ đều rất thích ta.
Điều đó chứng minh ta làm công chúa rất thành công."
"Nhưng bọn họ khen ngươi, hoàng đế sủng ái ngươi đều dưới tiền đề ngươi là công chúa thật sự.
Nếu ngươi không phải công chúa, bọn họ còn đối xử với ngươi như vậy sao? Làm công chúa mấy năm, có phải ngươi đã quên rằng thân phận ban đầu của mình rồi không? Ngươi không phải Triệu Ngọc Nhung, ngươi là Tôn Thúy Nga.
Ngươi chỉ là Tôn Thúy Nga mà thôi!"
Vân Trân vạch trần ảo giác của nàng ta không chút vô tình.
Công chúa?
Không, nàng ta chỉ là một người dân bình thường.
Phụ mẫu nàng ta là gia phó Ninh Vương phủ phái đến trông giữ Thanh Lương sơn trang ở Nam Hoang.
Cả nhà bọn họ đều là hạ nhân của Ninh Vương phủ.
Dù là nàng ta hay phụ mẫu của nàng ta, tỷ tỷ của nàng ta.
Đây là sự tàn nhẫn của thời đại này!
Nàng ta là nữ nhi của gia phó, không phải nữ nhi của hoàng đế.
Cho nên, nàng ta không thể hưởng thụ những gì thuộc về nữ nhi của hoàng đế!
Trước đây, Hiền Phi cho nàng ta thân phận công chúa, nàng ta lại trở nên tham lam vô độ.
Do vậy kết cục ngày hôm nay không liên quan tới ai khác.
Nếu muốn trách, vậy chỉ có thể trách chính nàng ta!
"Không, ta không phải Tôn Thúy Nga, ta không phải Tôn Thúy Nga.
Ta là Triệu Ngọc Nhung, ta là Triệu Ngọc Nhung..." Tôn Thúy Nga dựa vào tường, không ngừng lẩm bẩm, "Ta là công chúa Vân Hán Quốc, không phải nữ nhi gia phó...!Ta là công chúa, ta là công chúa...!Công chúa..."
Cứ thế đến hơi thở cuối cùng.
Mãi đến lúc chết, nàng ta vẫn chấp nhất với thân phận công chúa.
Vân Trân nhìn nàng ta, bỗng phát hiện phẫn nộ trong lòng không thể trút ra được.
Bởi vì, sao ngươi có thể báo thù một kẻ đã tẩu hỏa nhập ma đây?.