Vân Trân lắc đầu.
Có vài chân tướng Triệu Húc không biết, do vậy hắn sẽ không hiểu nỗi lo trong lòng nàng.
Người Hình Bộ tới báo cáo vụ án cũng bị chặn bên ngoài.
Người nọ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta muốn nhờ công công đứng bên ngoài vào trong truyền lời, nhưng lại bị công công kia cự tuyệt.
Hình Bộ đại nhân lo sợ bất an, suy đoán có phải bản thân làm việc không chu toàn, chọc giận đương kim Thánh Thượng không.
...
Vân Trân đợi bên ngoài hai canh giờ, bên trong rốt cuộc cũng có người ra.
Đi đầu là Triệu Ngọc Nhung.
Triệu Ngọc Nhung bị thị vệ áp giải ra ngoài.
Hiện giờ nàng ta đã không còn dáng vẻ lúc mới tới, ánh mắt đựng đầy tuyệt vọng cùng không thể tin được.
Có lẽ đến lúc này nàng ta vẫn không dám tin, cảm giác chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.
Bằng không, tại sao trước khi vào Ngự Thư Phòng, nàng ta vẫn là công chúa Vân Hán Quốc được sủng ái nhất, lúc trở ra, nàng ta lại biến thành tử tù!
Tử tù, thế mà là tử tù!
Nàng ta hoàn toàn không ngờ Hiền Phi luôn bị nàng ta xem nhẹ, thậm chí là khinh thường thế mà phản bội ngay lúc nàng ta không chú ý! Bà thà cá chết lưới rách với nàng ta cũng muốn vạch trần thân phận này.
Mà Vương Tân Vũ đã chết còn để lại chứng cứ bắt chẹt nàng ta.
Không nên, không nên là thế này.
Việc này không giống những gì nàng ta lường trước.
Nàng ta là công chúa của Vân Hán Quốc!
Nàng ta làm công chúa nhiều năm như vậy, sao có thể mới chớp mắt đã bị đánh về nguyên hình?
Người ngồi trên long ỷ kia là phụ hoàng của nàng ta, là phụ hoàng yêu nàng ta nhất.
Mấy năm nay, người ở dưới gối ông ta nàng rõ ràng cố gắng hiếu thảo, chọc ông ta vui vẻ, giải sầu thay ông ta là nàng, chứ không phải quỷ chết bệnh kia...!Người phụ hoàng thích cũng nên là nàng ta!
Nàng ta dám khẳng định nếu đổi thành bệnh quỷ kia, nàng chắc chắn không thể tạo niệm vui cho phụ hoàng như nàng vậy.
Thế thì dựa vào đâu?
Chỉ là huyết thống mà thôi!
Quỷ bệnh kai rõ ràng chẳng làm được gì cả, chỉ nhiều hơn nàng huyết thống, hiện tại, vì sự xuất hiện của nàng ấy mà phủ định mọi thứ nàng ta làm!
Triệu Ngọc Nhung không cam lòng, nàng ta rất không cam lòng!
Đều tại Hiền Phi kia! Đều là lỗi của bà! Tại sao bà phải hủy hoại nàng ta?
Còn cả phụ hoàng, tại sao lại tin tưởng lời nữ nhân kia nói mà không tin tưởng nàng ta? Rõ ràng ông ta từng nói, trong số những đứa con, chỉ có nàng ta giống ông nhất.
Trời biết, thời điểm nàng ta nghe câu đó, trong lòng cao hứng cỡ nào.
Sao mới chớp mắt tất cả đều đã thay đổi chứ?
Triệu Ngọc Nhung không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.
Tại sao?
Tại sao chứ?
Đột nhiên, nàng ta nhìn thấy Vân Trân đứng ngoài Ngự Thư Phòng.
Nàng ta dừng lại, sau đó phẫn nộ thét lên chói tai, xông về phía Vân Trân.
"Là ngươi! Là ngươi đúng không! Là ngươi phá rối! Là ngươi mưu tính tất cả! Ngươi không thích nhìn ta sống tốt hơn ngươi! Nữ nhân ác độc nhà ngươi, tại sao ngươi lại hại ta như vậy? Tại sao lại hại ta..."
Hành động của Triệu Ngọc Nhung thật sự quá nhanh, ngay cả Triệu Húc đứng cạnh Vân Trân cũng không kịp có phản ứng.
Triệu Ngọc Nhung xông về phía Vân Trân, bắt lấy cổ áo nàng, điên cuồng la hét.
Giờ phút này, nàng ta giống hệt một thôn phụ la lối khóc lóc, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của công chúa.
Giống như chớp mắt, nàng ta chật vật từ trên mây bị người ta đánh về nguyên hình..