"Nương nương..." Vân Trân ngơ ngác nhìn bà.
Nàng tới Tái Hiền Cung chỉ là muốn cáo biệt với Hiền Phi, hoàn toàn không ngờ Hiền Phi lại định ra mặt thay nàng.
"Ngươi không cần nói gì cả." Hiền Phi lắc đầu, "Cứ để ta đi tố giác chuyện này đi.
Có lẽ trong đó có sự bất mãn mấy năm nay ta đối với người kia, có sự phẫn nộ vì người kia giết hại người vội tội, cũng có lẽ còn nguyên nhân nào khác...!Nhưng ta cũng không phải vì chính nghĩa mà quyết định ra mặt...!Để ta tố giác nàng ta, vạch trần chân tướng năm đó...!Ta có điều kiện, ta muốn làm giao dịch với ngươi."
Vân Trân nhìn bà.
Trong ánh mắt của Hiền Phi là kiên định cùng không thể dao động.
Vân Trân biết bà nghiêm túc.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc đó, Vân Trân không khỏi có chút lùi bước.
Nếu chuyện này thật sự do Hiền Phi ra mặt, nàng không cần phải hi sinh nhiều như vậy.
Đúng thế, nàng cũng không phải người tốt.
Nàng cũng có thời điểm lùi bước, thời điểm sợ hãi, thời điểm ích kỷ.
Bởi vì có thứ để ý, có uy hiếp, thì bản thân sẽ bớt đi dũng khí nghĩa vô phản cố cùng kiên trì.
Nửa ngày sau, Vân Trân coi như thỏa hiệp.
"Nương nương muốn làm giao dịch gì với Vân Trân?" Nàng hỏi.
"Giao dịch ta muốn làm thật ra rất đơn giản." Hiền Phi nói, "Ngươi giao chứng cứ nguyên nhân cái chết của Vũ vương phi cho ta, để ta trình cho bệ hạ.
Mặc kệ nàng ta phản kháng, uy hiếp, giảo biện, tất cả đều không liên quan tới ngươi.
Ngươi vẫn là ngươi, không hề thay đổi, nhưng đồng thời, ngươi vẫn có thể báo thù cho bằng hữu của ngươi.
Mà ta chỉ cần ngươi hứa với ta một chuyện.
"Nương nương còn tin Vân Trân sao?" Vân Trân hỏi.
Năm đó thời điểm tới Thanh Phong Quan, khuyên Hiền Phi về Ninh Vương phủ, nàng đã từng hứa với bà sẽ giúp bà, giúp hài tử của bà, còn cả Nhung Nhung công chúa lấy lại công bằng.
Nhưng đến cuối cùng, nàng căn bản không thực hiện được lời hứa của mình.
Từ phương diện nào đó mà nói, thật ra nàng cũng giống Triệu Ngọc Nhung, đều làm ra chuyện thất tín với Hiền Phi.
Cho nên, Hiền Phi còn sẽ tin nàng lần nữa sao?
Nếu nàng vẫn giống trước đây thì phải sao đây?
Tâm trạng Vân Trân có hơi hỗn loạn.
"Ngươi đừng sợ." Hiền Phi duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, trấn an, "Thật ra chuyện ta muốn ngươi làm không giống chuyện năm đó.
Ta hi vọng đến cuối cùng, dù ta có kết cục gì, ngươi cũng phải sống tốt, thay ta nhìn cái người ở Khôn Càn Cung kia.
Dùng đôi mắt của ngươi trông chừng bà ta, nhìn bà ta đi đến diệt vong.
Ta không cần ngươi làm gì cả, ngươi chỉ cần dùng đôi mắt này nhìn là được.
Nếu có thể, cũng hi vọng tại thời điểm mấu chốt ngươi thay ta đẩy bà ta một cái, coi như là ta tự mình báo thù cho hài tử của ta, báo thù cho Nhung Nhung..."
Đây là nguyện vọng của Hiền Phi.
Hiền Phi sống đến tuổi này đã nản lòng thoái chí, bà thật ra chẳng còn khát vọng gì.
Điều duy nhất bà không bỏ xuống được vẫn là những hài tử vô tội chết oan năm đó.
Bà tin ở ác gặp dữ.
Với cá tính tàn nhẫn ác độc của người kia, rồi cũng có một ngày sẽ gặp ác báo!
Mà bà không biết bản thân đến ngày đó có còn sống hay không.
Do vậy, bà hi vọng Vân Trân thay bà nhìn, dùng đôi mắt của nàng nhìn người kia nhân quả báo ứng..