Vân Trân không giải thích nói, chỉ nói muốn đưa A Linh và Tiểu Từ đi dạo gần đây.
Mấy ngày đó, vừa lúc Triệu Húc không bận việc gì, nên đi cùng họ.
Bọn họ chỉ có hai chiếc xe ngựa.
Một chiếc có Vân Trân, Triệu Húc, A Linh, Tiểu Từ và một nha hoàn hầu hạ ngồi.
Chiếc còn lại cũng là vú nuôi và hạ nhân đi theo.
Đồng thời còn mấy hộ vệ.
Thời điểm hạ nhân chuẩn bị những điều này, Vân Trân cũng không ngăn cản.
Dù sao không phải một mình nàng ra ngoài.
Mà gần kinh thành cũng chưa chắc an toàn, vẫn nên mang theo nhiều người cũng thấy yên tâm hơn.
...
Ngồi xe nửa ngày, bọn họ tới chân núi Thanh Phong Quan.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh.
Đặc biệt là ở trong núi, bầu không khí có hơi lạnh lẽo.
Muốn lên đỉnh núi Thanh Phong Quan phải đi bộ một đoạn.
Vân Trân vừa xuống xe, liền bảo vú nuôi mặc thêm áo khoác cho A Linh và Tiểu Từ.
Sau đó, mọi người dọc theo cầu thang chậm rãi lên núi.
"Đã mấy năm rồi không tới nơi này." Triệu Húc nhìn cảnh sắc xung quanh, không nhịn được mà cảm khái, "Còn nhớ lần trước tới đây vẫn là năm đó."
Nói tới đây, Triệu Húc dừng lại, nhìn Vân Trân.
Vân Trân mỉm cười.
Nàng biết hắn đang nói năm nào.
Thời gian qua lâu như vậy, bây giờ nhớ lại, đúng là cảnh còn người mất.
Những người năm đó, những thiếu niên đó...
Nếu muốn nói tâm cơ thâm trầm, thật ra chẳng đáng là gì, ít nhất là khi so sánh với hiện tại.
Lúc này, mọi người đều đã có hướng đi khác nhau.
Ngẫm lại, thời gian năm đó kỳ thật tươi đẹp cỡ nào.
Thấy Vân Trân mơ màng, Triệu Húc biết nàng đang nhớ tới điều gì, liền theo bản năng nắm tay nàng.
Vân Trân cảm giác tay được nắm lấy, nghiêng đầu nhìn Triệu Húc.
Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó nhìn nhau cười.
Bên trong là sự ăn ý chỉ có hai người mới hiểu.
"May mà nàng còn ở bên cạnh ta." Triệu Húc nhìn Vân Trân, nói.
Nàng vẫn còn nhớ lần trước tới Thanh Phong Quan là vì Đức Phi nương nương khi ấy còn là Tô trắc phi đưa nàng đến Thượng Thanh biệt trang.
Vì muốn thoát khỏi vận mệnh ở Thượng Thanh biệt trang, nàng mới đến Thanh Phong Quan, thay Đức Phi hoàn thành một việc.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, Triệu Húc lúc ấy lại cùng những người khác tới đây.
Thời điểm rời khỏi Ninh Vương phủ, quan hệ giữa Vân Trân và Triệu Húc đang căng thẳng.
||||| Truyện đề cử: Truy |||||
Cho nên khi đó gặp nhau ở Thanh Phong Quan, thật ra nàng cố ý trốn tránh Triệu Húc.
Nhưng đúng như nàng nói, may mà từ rất lâu trước kia cho đến hiện tại, dù nàng đưa ra quyết định gì, Triệu Húc đều chưa từng có suy nghĩ từ bỏ nàng.
Cũng nhờ thế, bọn họ mới có thể đi đến hôm nay.
"Là vì ta biết nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, ta không muốn rời xa nàng..." Triệu Húc nói.
Hắn rất ít khi bày tỏ như vậy với nàng.
Có lẽ do tính cách, cũng có thể do bọn họ đã quen nhau nhiều năm.
Từ lúc chỉ có mấy tuổi đã quen nhau.
Do vậy có rất nhiều lời không cần nói ra, đối phương vẫn có thể cảm nhận được.
Hiện tại, nghe Triệu Húc đột nhiên nói như vậy, Vân Trân thế mà cảm thấy thẹn thùng.
Nàng ngẩng đầu nhìn người đi trước, phát hiện bọn họ cách hai người khá xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không ngờ khi đó các chàng lại tới đây đạp thanh." Vân Trân nhìn bốn phía, nói sang chuyện khác..