Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1546: 1546: Tái Hiền Cung 2






Hiền Phi cũng không biết mắt nhìn người của mình có đúng hay không.
Có lẽ ngay từ đầu, bà và Vân Trân đã không nhìn thấu nữ hài kia.
Có lẽ ngay từ đầu, nữ hài kia đã ôm tâm tư khác, mới đưa ra kiến nghị như vậy với họ.
"Nhưng Vân Trân năm đó còn từng hứa với người, sẽ giúp người báo thù cho Nhung Nhung công chúa..." Vân Trân áy náy nói.
Đối với Hiền Phi, với Lan trắc phi ở Thanh Phong Quan ngày trước, nàng thật sự hổ thẹn.
Nếu khi đó không phải vì có thể tranh thủ một cơ hội thở dốc trước mặt Đức Phi, nàng đã không kéo Hiền Phi tĩnh tu ở Thanh Phong Quan về lại hồng trần.
Nếu lúc ấy nàng không tới Thanh Phong Quan, nói không chừng bây giờ Hiền Phi vẫn sống một cuộc sống thanh tịnh nhàn nhã.
Là nàng kéo Hiền Phi về chốn hồng trần này, lại không có cách nào thực hiện lời hứa, giúp bà đòi lại công bằng cho mình, cho hài tử bị Vương Hoàng Hậu hại chết, cho Nhung Nhung công chúa được chôn dưới gốc cây ở Thanh Phong Quan...
"Việc này sao có thể trách ngươi?" Hiền Phi thở dài, "Ngay cả Đức Phi, Thục Phi cũng không đấu thắng Hoàng Hậu, huống chi là ngươi? Trước đây, ta không phải thật sự vì lời hứa của ngươi mới trở về Ninh Vương phủ.

Mà là trái tim ta sớm đã rối loạn, không có cách nào tiếp tục ở lại nơi đó.

Ngươi đến, chẳng qua là vạch trần thứ ta đang trốn tránh.


Nhiều năm như vậy, cho dù ta vẫn luôn ở Thanh Phong quan, nhưng nút thắt trong lòng, oán trong lòng trước nay lại chưa từng được cởi bỏ.

Ngươi chỉ là giúp ta thấy được nội tâm của ta..."
Thấy được nội tâm, cho nên mới muốn tranh thủ một chút.
Nhưng chờ bà trở về chốn hồng trần, trở về Ninh Vương phủ, bước vào hậu cung...
Bà phát hiện báo thù không phải một việc dễ.
Quyền lực của Vương gia, của Vương Hoàng Hậu đã quá lớn.
"Ngươi có biết tại sao mấy năm nay ta luôn ở Tái Hiền Cung, không bước ra ngoài không?" Đột nhiên, Hiền Phi hỏi nàng.
Vân Trân lắc đầu.
Hiền Phi cười cười, ánh mắt lại bi thương.
"Đó là vì năm thứ hai bệ hạ đăng cơ, thời điểm bệ hạ tới Tái Hiền Cung, ta từng nói với ngài ấy hài nhi bất hạnh qua đời của ta thật ra là do có kẻ cố ý mưu hại, mà hung thủ mưu hại hài nhi của ta chính là đường tỷ tốt của ta.

Nhưng ngươi có biết phản ứng của bệ hạ là gì không?"

Vân Trân nhìn bà, không trả lời.
Bởi vì từ trong mắt của Hiền Phi, nàng nhìn thấy đáp án.
"Ngài ấy thế mà bảo ta quên chuyện đó đi." Hiền Phi cười to, lần này là cười trào phúng, "Ngài ấy thế mà bảo ta quên? Khoảnh khắc đó, ta mới hoàn toàn tuyệt vọng! Bởi vì ta phát hiện, dù ta có tìm ra được bao nhiêu chứng cứ chứng minh Vương Hoàng Hậu là hung thủ cũng vô dụng.

Bởi vì ta hiện giờ chỉ là một nữ nhi bị Vương gia vứt bỏ, phía sau ta không có bất cứ ai ủng hộ.

Bệ hạ sẽ không vì ta, sẽ không vì hài tử mất đi nhiều năm trước mà đắc tội Vương gia.

Ngài ấy là đế vương!"
Các hoàng tử đệ gọi ông ta phụ hoàng.
Nhưng hiện thực lại là chữ "hoàng" ở trước, chữ "phụ" ở sau.
Chỉ cần là kẻ uy hiếp tới hoàng quyền, cho dù là nhi tử thân sinh của ông ta, cần vứt bỏ, ông ta cũng sẽ vứt bỏ.
Từ khoảnh khắc đó, Hiền Phi đã thật sự tuyệt vọng.
Dần dần, bà giảm bớt số lần ra ngoài, đến cuối cùng là hoàn toàn đóng cửa.
Sau khi biết chuyện, hoàng đế chỉ ban thưởng tượng trung cho Tái Hiền Cung.

Nhưng những ban thưởng này sao có thể đền bù cho trái tim đã chết của Hiền Phi chứ?.