Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1545: 1545: Tái Hiền Cung 1






Nàng không thể lại gây thêm phiền phức cho Triệu Húc.
Một ngày của tháng chín, Vân Trân lần nữa tiến cung, tới Tái Hiền Cung của Hiền Phi.
Đã lâu Hiền Phi không lộ diện.
Tái Hiền Cung trong hậu cung đã không khác gì lãnh cung.
Vân Trân đến đây chỉ như một viên đá bị ném vào mặt hồ bình tĩnh, tạo gợn sóng, rất nhanh, mặt hồ đã trở về bình thường.
Vân Trân ở Phật phòng gặp Hiền Phi.
Khi đó, Hiền Phi đang quỳ gối trước tượng Phật lễ Phật.
Vân Trân chờ bà ấy lễ Phật xong, thời điểm chuẩn bị đứng dậy, nàng tiến lên hai bước, duỗi tay đỡ bà.

Hiền Phi cúi đầu nhìn bàn tay đỡ mình, sau đó quay đầu nhìn Vân Trân.
Đôi mắt kia vẫn như năm đó.
Dường như phân tranh mấy năm nay trong cung ngoài cung hoàn toàn không ảnh hưởng tới Tái Hiền Cung này.
"Đi thôi, cùng ta đi dạo một chút." Hiền Phi nói với nàng.
"Vâng." Vân Trân cúi đầu đáp.
Nàng đỡ Hiền Phi chậm rãi đi dạo trong Tái Hiền Cung.
"Tái Hiền Cung của ta đã lâu rồi không có khách tới.


Lá trà cũng thô ráp, không thơm như bên ngoài." Nói rồi, Hiền Phi tự mình cầm ấm trà rót trà cho nàng.
"Nương nương, cứ để Vân Trân làm đi." Vân Trân vội nhận lấy.
Hiền Phi thấy nàng duỗi tay, cũng không khách khí nữa.
Chờ Vân Trân rót trà xong, lần nữa ngồi xuống, Hiền Phi lại cùng nàng nói về kinh Phật, những cuốn sách gần đây bà đọc.

Thời điểm Hiền Phi nói chuyện, Vân Trân đều ngồi ở đối diện nghiêm túc nghe.
Chớp mắt đã qua một canh giờ.
Mắt thấy sắp tới giữa trưa, Hiền Phi mới dừng lại.
"Chuyện ngươi trở về, ta đã nghe cung nhân nói." Lúc này, Hiền Phi đi vào chủ đề chính, "Nhưng ta không ngờ ngươi sẽ tới gặp lão nhân này nhanh như vậy.

Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Nương nương." Vân Trân đặt hai tay trên đầu gối, nắm thật chặt.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu, nhìn Hiền Phi ngồi ở đối diện, "Vân Trân nhìn lầm người rồi.


Năm đó ở Thanh Phong Quan, là Vân Trân lỗ mãng, thế mà đồng ý cho nàng ta giả trang Nhung Nhung công chúa.

Hiện tại, Vân Trân thật sự rất hối hận."
"Việc này sao có thể trách ngươi?" Ngón tay Hiền Phi nhẹ nhàng cọ xát ly trà, thở dài, nói, "Khi ấy tuy nàng ta xuất hiện đột ngột, nhưng lại đúng lúc, vừa vặn cho ta một cơ hội báo thù cho Nhung Nhung, ngươi cũng có điều ngươi mong muốn...!Mà nàng ta cũng vậy.

Cho nên chuyện năm đó, nếu nói sai, ta có lẽ là người sai nhiều nhất."
"Nương nương." Vân Trân nhìn Hiền Phi.
Hiền Phi lắc đầu: "Năm đó ngươi còn nhỏ, có một số việc không suy xét rõ ràng cũng là bình thường.

Nhưng ta lại lớn tuổi hơn các ngươi rất nhiều, huống chi...!Lòng người dễ đổi.

Khi đó ngươi và ta ở Thanh Phong Quan sao có thể đoán được cục diện bây giờ? Ngay cả người từng cùng cảnh ngộ cũng không đoán được, huống chi là trái tim người khác."
Lòng người là thứ khó phỏng đoán nhất.
Có lẽ hôm nay một người ở trước mặt ngươi tươi cười xán lạn, nói không chừng xoay người sẽ cho ngươi một dao.
Ngay cả chính ngươi cũng không rõ bản thân là người thế nào.

Nếu đã vậy, làm sao ngươi có thể hiểu rõ những người khác?
Con người trong quá trình trưởng thành sẽ trải qua rất nhiều chuyện, cũng bị nhiều thứ tác động mà thay đổi.
Bọn họ ngày đó, không ai ngờ sẽ biến thành như hiện tại.
Nói xong, Hiền Phi thở dài: "Thật ra mấy năm nay ta đều nhìn thấy, nhìn nàng ta thay đổi, nhìn nàng ta càng ngày càng khác xa bản thân mình lúc đầu...".