"Hoàng huynh." Triệu Ngọc Nhung duỗi tay nắm lấy bàn tay gã đặt trên bàn, nhẹ giọng, "Huynh đừng tự hạ thấp bản thân mình.
Mấy năm nay, những việc huynh làm cho họ chẳng lẽ còn ít sao? Nếu không có huynh, Vương gia bọn họ sớm đã xong đời rồi.
Nói không chừng vị trí Hoàng Hậu kia cũng không phải của bà ta."
"Hừ! Muội nói không sai." Triệu Kỳ gật lúc.
Trong lúc tức giận, gã thế mà quên tự xưng là "bổn vương".
Gã hít sâu một hơi, dần lấy lại bình tĩnh.
"Thật ra qua từng ấy năm, coi như bổn vương đã nhìn rõ cách làm người của họ..." Triệu Kỳ thở dài.
Tuy gã chẳng qua là bà con xa của hoàng tộc Triệu thị, tính ra, huyết mạch Triệu thị trên người gã sớm đã loãng đến gần như không còn.
Nhưng đồng thời, trên người gã cũng chảy huyết mạch của gia tộc Vương thị.
Nếu không vì nguyên nhân này, gã đã không thể được Vương thị lựa chọn, trở thành con nuôi của Vương thị.
Gã biết, từ khoảnh khắc gã được đưa tới kinh thành, cả đời này gã đều phải sống dưới bóng ma Vương thị.
Vương thị nuôi gã, chẳng qua vì lợi dụng gã tranh giành quyền lực.
Nhưng trong lòng gã biết, trong lòng Vương thị biết, trong lòng mọi người đều biết gã căn bản không phải nhi tử thân sinh của hoàng đế!
Nể tình gã là con nuôi của Vương Hoàng Hậu, sau khi sách phong Triệu Húc, hoàng đế mới thuận tiện phong gã là Vũ Vương.
Nhưng gã biết, trong lòng hạ nhân trong cung, đại thần trong triều, bọn họ chỉ cung kính với gã bề ngoài, nhưng sau lưng còn không biết nói gã thế nào.
Ngay cả những đại thần ủng hộ gã, trong đó có bao nhiêu kẻ mới thật sự vì Triệu Kỳ gã mới lựa chọn ủng hộ gã? Trong đó, đa phần đều là vây cánh của Vương gia.
Thậm chí, xưa nay bọn họ chỉ trực tiếp nghe theo Vương thừa tướng, xem nhẹ người làm Vũ Vương này.
Triệu Kỳ luôn oán hận.
Nhưng gã tự nói với chính mình, phải nhẫn nhịn.
Tất cả những gì gã có hôm nay đều do Vương thị cho.
Vương thị có thể nâng đỡ gã, cũng có thể nâng đỡ bất kỳ ai khác, thậm chí có thể đoạt tên hoàng tử ngốc kia từ trong tay Thấm Chiêu Nghi đến dưới gối Vương Hoàng Hậu, nâng đỡ nó đăng cơ.
Tên ngốc dù ngốc, nhưng tốt xấu gì nó cũng là nhi tử danh chính ngôn thuận của hoàng đế.
Ngốc thì ngốc, chỉ cần đến cuối cùng có thể sinh người thừa kế cho Triệu thị là được.
Triệu Kỳ biết bản thân không phải người không thể thay thế.
Nhưng oán hận trong lòng gã, gã chịu áp lực đã quá lâu, lâu đến mức gã sắp không nhịn nổi nữa.
Dựa vào đâu?
Vì cái gì?
Lần đầu tự hỏi chính mình như vậy, gã liền biết bản thân không có cách nào oán hận thật.
Lâu dần, lâu đến mức gã đã quen gọi nữ nhân kia là mẫu hậu, gọi nam nhân ngồi trên long ỷ là phụ hoàng.
Lâu dần, lâu đến mức gã đã quen được người xung quanh a dua nịnh hót, dù là thật lòng hay dối trá.
Mọi người đều gọi gã là Vũ Vương, gã đã thành Vũ Vương của Vân Hán Quốc.
Vũ Vương là gã, gã là Triệu Kỳ, không phải ai khác.
Lâu dần, gã đã quen với cuộc sống tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt này.
Lâu đến mức gã thiếu chút quên đi xuất thân của mình.
Sau đó, trong đầu gã bắt đầu xuất hiện một âm thanh khác.
Âm thanh kia không ngừng dụ hoặc gã, hỏi gã, dựa vào đâu? Dựa vào đâu gã phải trở thành vật phẩm phụ thuộc nữ nhân kia?.