Mọi người lần nữa nhìn người nằm trong lòng Chiến Sơn Hà.
Nơi đó, hơi thở của Tử Thị đã rất yếu.
"Tử Thị..." Giọng Chiến Sơn Hà khàn khàn, "Nàng đừng bỏ ta ở lại...!Không phải nàng nói muốn gả cho ta sao? Chúng ta còn chưa bái đường xong, nàng không thể cứ vứt bỏ ta như vậy...!Nàng không thể vứt bỏ ta như vậy...!Tử Thị..."
Vân Trân ngồi quỳ bên cạnh Tử Thị, bắt mạch cho nàng ấy.
Kịch độc đã công tâm.
Dù lúc này Triệu Húc mang Cửu Chuyển Linh Lung Đan tới, cũng không có cách nào giữ mạng Tử Thị, nhiều nhất chỉ là kéo dài thời gian, nhưng...!Đối với độc Tử Thị trúng không có bao nhiêu công dụng.
Kết quả cuối cùng vẫn như nhau.
Thật ra kết quả này từ thời điểm chủy thủ có độc dược kia xẹt qua cánh tay Tử Thị đã chú định.
Chẳng qua, dù là Vân Trân hay Chiến Sơn Hà và những người ở đây đều không muốn chấp nhận mà thôi.
Cho dù ngay khi ấy có Cửu Chuyển Linh Lung Đan trong tay cũng không có cách nào cứu Tử Thị.
Bởi vì kẻ hạ độc biết Vân Trân sẽ ở đây, cố ý đề phòng nàng, chính vì không muốn nàng có thời gian giải độc cho Tử Thị, nên mới dùng loại độc này.
"Tử Thị..." Chiến Sơn Hà ôm chầm lấy Tử Thị.
Tử Thị hiện giờ ngay cả hít thở cũng phải cố hết sức.
Đúng lúc này, Triệu Húc đã mang Cửu Chuyển Linh Lung Đan về.
"Mau." Triệu Húc giao nó cho Vân Trân.
Vân Trân lập tức đút Tử Thị uống.
Qua thời gian dùng nửa chén trà, Tử Thị mở mắt, tỉnh lại.
"Tử Thị!"
"Tử Thị!"
Mọi người vây quanh.
"Ta..." Tử Thị thở dốc.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tử Thị, ánh mắt muốn nói lời cảm tạ, sau đó lại nhìn về phía Chiến Sơn Hà.
"Sơn, Sơn Hà..." Nàng đưa tay sờ mặt gã.
Chiến Sơn Hà vội bắt lấy tay nàng đặt lên mặt mình.
"Ta đây.
Tử Thị, ta ở đây." Chiến Sơn Hà nói.
Tử Thị mỉm cười.
Nhưng gương mặt nàng ấy hoàn toàn tái nhợt, cười rộ lên, thế mà khiến người nhìn có cảm giác muốn khóc.
"Thiếp...!Hôn lễ của chúng ta..." Tử Thị nhìn gã, chậm rãi nói, "Hôn lễ...!Còn chưa...!Chưa hoàn thành...!Thiếp muốn...!Bái đường với chàng..."
"Được, chúng ta bái đường! Chúng ta lập tức bái đường!"
Nghe Chiến Sơn Hà nói, nụ cười của Tử Thị càng xán lạn.
"Vân phi nương nương." Chiến Sơn Hà quay đầu nhìn Vân Trân.
"Ta biết rồi." Cằm Vân Trân cứng đờ, đáp.
Nàng rút ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt đạo trên người Tử Thị, sau đó lui sang một bên.
Lúc này, Triệu Húc cầm tay nàng, cho nàng một chỗ dựa.
Chiến Sơn Hà vốn muốn bế Tử Thị dậy, nhưng Tử Thị lại lắc đầu, nói nào có tân nương khi thành thân được tân lang bế.
Vì thế, Chiến Sơn Hà đỡ nàng ấy từ từ đứng dậy.
Tử Thị đứng lên rồi, Vân Trân và một nha hoàn khác đến bên cạnh đỡ Tử Thị.
Hỉ nương và ti nghi hôn lễ được gọi vào, hỉ nương run rẩy đưa lụa đỏ cho tân nương và tân lang.
Ti nghi đứng cạnh, tiếp tục hoàn thành buổi hôn lễ này..