Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1489: 1489: Liễu Minh Cẩn






"Ngươi kia đúng là đáng ghét!" Vân Trân đi rồi, nữ tử tên Cầm Cầm tức giận tới dậm chân.
Mấy nữ tử phía sau cũng phụ họa.
Liễu Hoán Hoán nhìn Liễu Minh Cẩn, nhắc nhở: "Nhị ca, huynh không thể hồ đồ.

Muội mặc kệ trước đây huynh và ả có giao tình gì, nhưng hiện tại, những giao tình đó chẳng đáng nhắc tới.

Huynh phải nhớ, là nữ nhân kia đoạt Túc Vương điện hạ khỏi tay đường tỷ, mới hại đường tỷ phóng hỏa tự sát.

Thù này, Nhị ca huynh phải nhớ."
Liễu Minh Cẩn giơ tay vỗ vai Liễu Hoán Hoán: "Muội đã là nương của hài tử rồi, sau này nói chuyện đừng xúc động như thời điểm chưa xuất giá nữa."
Nói xong, hắn nâng bước lên lầu.

Về ân oán của Vân Trân và Liễu gia, Liễu Minh Cẩn là đích tử của Trấn Bắc Hầu, đương nhiên biết nhiều hơn Liễu Hoán Hoán và Cầm Cầm.
Về ân oán gút mắt giữa Vân Trân, Túc Vương và Liễu Trản Anh...
Nói thật, ngay từ đầu Liễu Minh Cẩn đã không tán đồng việc Liễu Trản Anh gả cho Túc Vương.

Chẳng qua khi ấy Liễu gia cần minh hữu, Liễu Trản Anh lại thích Túc Vương, không phải hắn thì quyết không gả.
Liễu Minh Cẩn là con cháu Liễu gia không có thực quyền, đương nhiên không có tiếng nói ngăn cản Liễu Trản Anh gả cho Túc Vương.
Hắn không chỉ không thể ngăn cản, còn phải ủng hộ.
Dù sao, hắn là nhị ca Liễu Trản Anh tín nhiệm.
Nhưng nhìn Liễu Trản Anh từng bước đánh mất chính mình, Liễu Minh Cẩn lại mâu thuẫn.
Hắn tuy sinh ra ở Trấn Bắc Hầu phủ, nhưng từ nhỏ lại ở kinh thành, không gần phụ huynh người thân.

Từ ngày bước vào kinh thành, hắn đã biết mình là con tin của Trấn Bắc Hầu phủ, cả đời chỉ cần ăn chơi tiêu sái, tự do tự tại...

Đối với Liễu gia, đối với triều đình mà nói, đây là điều bọn họ muốn thấy.
Hắn cho rằng chỉ cần triều đình còn cần Liễu gia, vậy hắn có thể cứ ăn chơi trác táng như vậy, lại không ngờ, Liễu gia sớm đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hoàng tộc Triệu thị, không trừ không được.
Qua trận chiến đó, chớp mắt, phụ thân hắn Trấn Bắc Hầu bệnh nặng qua đời, Liễu gia vốn không ai bì nổi cũng lênh đênh giữa mưa bão, nguy cơ khắp nơi.
Hắn muốn tiếp tục làm kẻ ăn chơi trác táng cũng không được.
Nhưng nhiều năm như vậy, hắn chỉ học được cách sống tiêu sái.

Bảo hắn làm thơ, phẩm trà, cưỡi ngựa gì đó còn có thể, nếu bảo hắn suy nghĩ quyền mưu, tính toán cho Liễu gia, bản thân hắn biết, hắn không có năng lực này.
Trản Anh tự sát, phụ thân chết bệnh, tướng quân phủ và Trấn Bắc quân bị theo dõi, Chiến Sơn Hà tới kinh thành bị giam lỏng.
Trấn Bắc Hầu phủ hiện giờ đã không còn là Trấn Bắc Hầu phủ trước kia.
Khi gặp lại cố nhân, Liễu Minh Cẩn bỗng có cảm giác cảnh còn người mất.
Hắn hiểu Liễu Hoán Hoán và Cầm Cầm tại sao chán ghét Vân Trân như vậy, thật ra sau khi Liễu Trản Anh chết, trong lòng hắn cũng từng hận nàng.
Hắn hận nàng, nếu nàng thật sự yêu Túc Vương, tại sao lúc đầu lại từ bỏ? Nếu nàng không từ bỏ, vậy Trản Anh đã không có cơ hội.
Hắn hận nàng, nếu nàng đã lấy đi trái tim của Túc Vương, tại sao còn trở về? Nếu nàng không trở về, Trản Anh đã không nổi điên, ép mình vào đường cùng.
Nhưng đồng thời, lại có một âm thanh trong đầu nói với hắn, hắn không nên hận nàng.
Hắn không có quyền hận nàng..