"Mạch tượng của Thanh Hiếu huyện chúa thế nào?" Trong phòng không còn ai, Triệu Húc liền hỏi.
Vân Trân lắc đầu.
Tử Thị căn bản không có thai.
Những lời nàng ấy nói trên đại điện đều là giả, chỉ vì cứu Chiến Sơn Hà.
"Thiếp muốn tới Tào trạch." Vân Trân nói với Triệu Húc, "Thiếp sợ sáng mai trong cung sẽ phái người tới.
Chuyện Tử Thị không có thai, chỉ cần bắt mạch là lòi ra.
Thiếp có cách khiến người ta có mạch tượng giả mang thai, tạm thời lừa gạt qua rồi tính."
"Được, ta sai người chuẩn bị xe ngựa."
Nói xong, Triệu Húc liền tới cửa, tìm người canh giữ bên ngoài, phân phó vài câu, sau đó trở về.
Khi Triệu Húc quay lại, Vân Trân đã mặc áo khoác vào.
"Ta đưa nàng đi." Triệu Húc nói.
Vân Trân nghĩ nghĩ, gật đầu.
Bọn họ nhân lúc trời tối tới Tào trạch.
Ở Tào trạch, Tử Thị cũng đoán được Vân Trân sẽ tới ngay trong đêm, nhưng nàng không ngờ Túc Vương sẽ cùng tới.
Nàng ngây ra một lúc, liền nhường đường, để bọn họ vào.
Sau khi vào Vân Trân và Triệu Húc mới phát hiện, trong phòng ngoại trừ Tử Thị còn có một nam nhân trung niên mặc đồ người hầu.
Tử Thị giới thiệu, nói đây là người Chiến Sơn Hà phái tới.
Hiện giờ Chiến Sơn Hà còn bị giam lỏng, ban ngày còn không được ra khỏi cửa, huống chi là ban đêm.
Gã không yên lòng, nên phái tâm phúc tới Tào trạch thương lượng.
Sau khi ngồi xuống, Vân Trân nói suy nghĩ của mình cho Tử Thị nghe.
Tử Thị nghe xong, gật đầu.
"Vậy cũng tốt." Tử Thị nói, "Chờ sự việc trôi qua, cứ nói hài tử không giữ được.
Có điều liên lụy hai người, vô duyên vô cớ kéo hai người cùng vào nguy hiểm."
"Tử Thị, sao ngươi lại khách khí như vậy?" Vân Trân nắm tay nàng ấy, lắc đầu, "Chuyện mang thai tạm thời cứ thế.
Đến lúc đó, ta sẽ phái nha hoàn tới chăm sóc ngươi, miễn cho xảy ra sự cố gì.
Còn chuyện của ngươi và Chiến tướng quân, hai người định xử lý thế nào?"
Tử Thị đã vì Chiến Sơn Hà làm đến nước này, nếu Chiến Sơn Hà còn đẩy nàng ấy ra, Vân Trân chắc chắn sẽ bênh vực Tử Thị.
"Thuộc hạ..." Vân Trân vừa nói hết câu, tâm phúc của Chiến Sơn Hà muốn nói gì đó.
Có điều, không chờ ông ta lên tiếng, Tử Thị đã ngắt lời.
"Hai người cũng biết những gì ta nói trên đại điện đêm nay chẳng qua là kế sách tạm thời.
Nếu là kế sách tạm thời, mọi người đều biết là giả, vậy không làm thật được.
Ta suy xét kỹ rồi, chờ phong ba này qua, ta sẽ xin lên chùa sống một khoảng thời gian."
"Tử Thị!" Vân Trân không nhịn được mà gọi.
"Thật ra như thế cũng khá tốt." Tử Thị mỉm cười, lắc đầu.
Tuy nàng ấy đang cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt, Vân Trân nhìn mà đau lòng.
Nàng còn muốn nói gì đó, lúc này, Triệu Húc cầm tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vân Trân nhấp môi, miễn cưỡng nuốt lời định nói trở về.
Kế tiếp, Vân Trân nấu thuốc cho Tử Thị, chờ nàng ấy uống xong, lại bắt mạch cho nàng ấy.
Mãi đến khi mạch tượng bắt đầu có biểu hiện hỉ mạch, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đó đã khuya.
Tử Thị tự mình tiễn Vân Trân và Triệu Húc.
Tâm phúc của Chiến Sơn Hà cũng phải trở về bẩm báo.
Trên đường, Vân Trân dựa vào lòng Triệu Húc, tâm trạng uể oải.
"Nàng còn đang suy nghĩ chuyện của Thanh Hiếu huyện chúa và Chiến tướng quân sao?" Triệu Húc cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi.
"Vâng."
Đối mặt với Triệu Húc, Vân Trân cũng không có gì phải giấu giếm, nàng nói ra suy nghĩ của mình cho Triệu Húc nghe..