"Tử Thị, sao Chiến tướng quân lại tới yến hội?" Thấy mọi nơi không ai chú ý tới các nàng, Vân Trân vội hỏi.
Tử Thị lắc đầu: "Thật ra ta cũng không biết.
Ngài ấy nói chiều nay đột nhiên có người tới tiểu viện tuyên chỉ, bảo ngài ấy buổi tối vào cung dự tiệc.
Sau đó, ta tới cùng ngài ấy."
"Vậy sao?" Vân Trân thấy Tử Thị buồn rầu nhíu mày, liền an ủi, "Bệ hạ cho Chiến tướng quân tham dự cung yên, xem ra là không muốn làm căng thẳng mối quan hệ giữa triều đình và Trấn Bắc quân.
Có lẽ đây là bắt đầu, không lâu nữa Chiến tướng quân có thể về Bắc địa."
Kinh thành dù phồn hoa, chiến trường của Chiến Sơn Hà đều ở Bắc địa.
Gã cũng chỉ thuộc về Bắc địa.
"Chỉ mong như lời ngươi nói." Tử Thị gật đầu, nhưng cung mày vẫn không có cách nào hoàn toàn giãn ra.
...
Rất nhanh, người tham gia yến hội lần lượt đến.
Thái Tử Triệu Hi, Vũ Vương Triệu Kỳ...
Ngoại trừ Cát Vương Triệu Duẫn vì không khỏe, những hoàng tử khác đều tới.
Cuối cùng là hoàng đế dẫn Vương Hoàng Hậu cùng phi tần hậu cung có phi tần, được sủng ái khoan thai đến.
Vân Trân phát hiện tam phi từng ở trước mặt mọi người chỉ có Đức Phi.
Nghe nói Hiền Phi không khỏe, còn Liễu Thục Phi khi Vân Trân rời khỏi kinh thành đã bị hạ chỉ đóng cửa ăn năn.
Mấy năm nay, Hàm Thục Cung kia cứ như lãnh cung vậy.
Ngoại trừ những người này, còn một số người Vân Trân đã từng gặp, hoặc chưa từng gặp.
Có điều trong số đó, có một người vô cùng chói mắt.
Đó là nữ nhân xiêm y hoa lệ, chắc là phi tử hậu cung.
Nàng ta có lẽ rất được sủng ái, bởi vì nàng ta thế mà ngồi trên Đức Phi, bên tay phải hoàng đế.
Mà Đức Phi đứng đầu tam phi còn ngồi dưới nàng ta.
Ngồi bên tay trái của hoàng đế chính là Vương Hoàng Hậu.
Vân Trân phát hiện từ khi xuất hiện, phi tử kia luôn dính vào hoàng đế.
Vương Hoàng Hậu mấy lần dùng ánh mắt cảnh cáo, nhưng nàng ta đều coi như không thấy, hoàn toàn không hề sợ sự uy hiếp của Vương Hoàng Hậu.
"Đều bình thân." Hoàng đế giơ tay, nói.
Mọi người đứng dậy, sau đó vào chỗ.
Tiệc tối trừ tịch chính thức bắt đầu.
Triệu Húc thân là vương gia Vân Hán Quốc, vị trí tương đối ở phía trước.
Vân Trân và A Linh ngồi cùng Triệu Húc, vị trí đương nhiên cũng khá gần những người tôn quý nhất.
Nhân lúc không ai chú ý, nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua bên trên.
Vương Hoàng Hậu thoạt nhìn nghiêm túc hơn ba năm trước, gương mặt kia vừa nhìn liền biết khó thân cận.
Còn hoàng đế...
Triệu Húc nói long thể ông ta không bằng trước, Vân Trân tuy không nhìn gần, nhưng ở khoảng cách này, nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người hoàng đế.
Nêu một người bị bệnh lâu ngày, cho dù trước khi ra ngoài ông ta có tắm rửa, thay y phục, còn huân hương, thì người khác vẫn nhận ra.
Đặc biệt, Vân Trân còn là đại phu.
"Đó là Bạch Phi." Triệu Húc nhân lúc cúi đầu uống rượu, đột nhiên hạ giọng nói với Vân Trân.
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó hoàn hồn lại.
Triệu Húc có lẽ cho rằng nàng đang tò mò phi tử ngồi bên cạnh hoàng đế, cho nên mới giải thích với nàng một chút.
"À." Nàng gật đầu.
"Bạch Phi này lai lịch không rõ, nghe nói ba năm trước, trong lúc phụ hoàng đi săn, ở khu vực săn bắn cứu được.
Không ai biết lai lịch của nàng ta, bởi vì nàng ta nói mình mất trí nhớ..." Triệu Húc nói.
Cứ thế, hoàng đế đưa nàng ta về trong cung..