Vân Trân lại ngồi thêm một lát, mời rời khỏi Tào trạch.
Trên đường, nàng đi ngang một cửa hàng điểm tâm.
Nàng nhớ điểm tâm ở chỗ này rất ngon, nên bảo xa phu dừng xe, tự mình xuống xe vào trong mua.
Rất nhanh, nàng đã mang điểm tâm trở ra, lại bị người ta đụng trúng.
Chờ nàng đứng vững, nhìn ra sau, phát hiện người vừa đâm nàng đã biến mất.
Tay nàng nắm thật chặt.
...
Chờ lên xe ngựa, nàng mới buông nắm tay ra.
Trong lòng bàn tay là một tờ giấy, là kẻ vừa đụng nàng nhét vào.
Nàng mở tờ giấy ra...
Cả người nàng cứng đờ, hai mắt mở lớn.
Trên tờ giấy kia không viết gì, chỉ vẽ một đồ án:
Đồ án "Tham Lang".
Đồng thời cũng là đồ đằng của gia tộc Thịnh gia.
Sao...!Sao có thể?
Nàng xốc màn nhìn ra bên ngoài.
Nhưng trên đường phố mênh mang, nhiều người như vậy, nàng căn bản không tìm thấy kẻ vừa nhét tờ giấy này vào tay nàng, càng không có cách nào xác định giờ phút này có ai nấp trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của nàng hay không.
Kẻ đưa tờ giấy này tới rốt cuộc là ai?
Hắn, hoặc là nàng ta có phải đã biết thân phận của nàng hay không?
Nếu biết, đã biết bao nhiêu?
Vân Trân nhớ Miến Đà Loa từng nói, trên đời này người biết thân phận của nàng, có thể xác định cũng chỉ có chính nàng và Miến Đà Loa.
Ngoại trừ nàng, đó là tâm phúc của Thịnh gia "Tham Lang" kia, cái người được mọi người gọi là lão Ngư.
Nếu là lão Ngư, ông ta đưa tờ giấy này cho nàng rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Nói với nàng ông ta đã biết thân phận của nàng sao?
Hay đang nhắc nhở nàng chớ quên thù hận gia tộc?
Hoặc là không phải lão Ngư...
Có phải là bà đỡ đỡ để cho mẫu thân nàng năm đó, hay là dưỡng phụ dưỡng mẫu nhận nuôi nàng tiết lộ hay không?
Vân Trân bắt đầu hoang mang.
Có lẽ cuộc sống bình tĩnh hiện tại sẽ kết thúc sớm hơn nàng tưởng tượng.
...
"Mẫu thân, người làm sao vậy?" A Linh ngửa đầu nhìn nàng.
Vân Từ cũng nhìn nàng.
"Hả? Cái gì?" Vân Trân hoàn hồn.
"Nương, người đút đồ ăn vào lỗ mũi của A Linh..." Vân Từ nói.
Vân Trân vội cúi đầu, phát hiện bản thân thế mà đút sai.
May mà A Linh tránh ra sau một chút.
"A Linh, con không sao chứ?" Nàng vội hỏi.
A Linh lắc đầu.
Nó trượt xuống ghế, kéo tay Vân Từ đi tìm Nguyên Bảo chơi.
Gần đây không biết từ đâu Nguyên Bảo tìm được mấy trò vui, A Linh và Vân Từ đều mê muội.
Vân Trân bảo nha hoàn và vú nuôi đi theo.
Chờ trong phòng không còn ai, nàng thở dài.
Tuy tấm đồ đằng đó nàng đã thiêu hủy, nhưng trong lòng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Thân thế của thân thể này như trái bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ.
Trước đây, Vân Trân và Miến Đà Loa đều cảm thấy trái bom này được chôn ở nơi hẻo lánh ít dấu chân người, tỷ lệ bị phát hiện rất nhỏ.
Nhưng hôm nay, đột nhiên có người chạy tới nói với nàng trái bom này đã bị đào ra, bật lửa kíp nổ đã bị kẻ đó nắm trong tay.
Mỗi khi nghĩ đến, Vân Trân đều không thể bình tĩnh lại.
Mà trước mắt, điều duy nhất nàng có thể xác định chính là đối phương dùng cách như vậy thông báo với nàng, gã không có ý định lập tức vạch trần thân thế này.
Hiện tại, điều duy nhất nàng có thể làm chính là cố gắng bình tĩnh lại, lấy bất biến ứng vạn biến.
....