Cùng thời gian Triệu Húc đưa A Linh vào hoàng cung, tin tức họ tiến cung liền dùng tốc độ ánh sáng lan truyền khắp nơi.
Túc Vương rời kinh ba năm hồi kinh.
...
Trong hậu cung, có người đứng nhìn, có kẻ cắn răng, có người vui sướng, lại có kẻ do dự.
Mà hiện tại, trong Đông Cung.
Thái Tử Triệu Hi khoác áo choàng đỏ sẫm ngồi bên bếp lò, nghe người phía sau bẩm báo tiến trình Triệu Húc từ lúc vào kinh đến sau khi tiến cung.
Chờ người nọ bẩm báo xong, Triệu Húc phất tay, người nọ lui xuống.
Triệu Hi, hoặc là nên nói cái tên trước kia của hắn: Lưu Vân Bạch.
Nhưng dù là cái tên nào, hắn đều là hắn.
Thời gian ba năm khiến dung mạo của hắn càng yêu nghiệt mê người.
Có khi, chỉ cần một ánh mắt cũng sẽ khiến người ta mất hồn thất phách.
"A Húc, đệ đệ tốt của ta..." Triệu Húc nhếch mép cười, nhưng đôi mắt xinh đẹp đào hoa kia lại không hề có ý cười, thậm chí còn khiến người ta rất lạnh, lạnh đến thấu xương, "Còn cả con chim sẻ nhỏ kia của ta nữa, cuối cùng đã trở về...!Không có hai người ở kinh thành đúng là nhàm chán.
Ngươi nói đúng không, Nha Sát?"
"Có bọn họ so chiêu với chủ nhân, chủ nhân cũng không đến mức nhàm chán." Trong góc vang lên một âm thanh.
Chủ nhân của âm thanh kia, cảm giác tồn tại thật sự quá thập, hoặc là nên nói bản lĩnh che giấu của nàng thật sự quá tốt.
Nếu nàng không lên tiếng, có lẽ sẽ không có ai phát hiện nàng đang đứng ở đó.
"Đúng là không nhàm chán nữa." Triệu Húc vân vê một quân cờ, đặt xuống, "Ta nghe nói nàng tống cổ Mộ Thanh ra khỏi phủ rồi?"
"Đúng vậy." Nha Sát đáp.
"A!" Triệu Hi khẽ cười.
Rất nhanh, trong phòng không còn âm thanh nữa.
...
Vân Trân chờ tới buổi tối, Triệu Húc mới đưa A Linh về.
Khi đó, A Linh đã ngủ trong lòng Triệu Húc.
Triệu Húc bế nó vào phòng, giao cho vú nuôi.
Vú nuôi bế A Linh lui xuống, Vân Trân đi tới, duỗi tay cởi áo choàng cho hắn, Triệu Húc liền duỗi tay ôm nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc, cũng ôm hắn.
"Hôm nay ta gặp phụ hoàng ở Hoa Thanh Cung." Triệu Húc trầm giọng, "Chỉ là ba năm, phụ hoàng thoạt nhìn già hơn rất nhiều.
Long thể cũng không bằng trước.
Ông ấy triệu kiến ta cũng chỉ hỏi vài câu.
Sau đó, ông ấy hỏi A Linh, A Linh đều trả lời rất khá.
Phụ hoàng cao hứng, ban thưởng cho nó rất nhiều đồ."
Trong lúc Triệu Húc nói, Vân Trân chỉ lặng lẽ mặc hắn ôm.
"Sau khi gặp phụ hoàng, ta lại đưa A Linh tới cung của Thái Hậu." Triệu Húc nói tiếp, "Thái Hậu sai ma ma bên cạnh ra truyền lời vài câu..."
Thái Hậu dù sao vẫn mang họ Liễu.
Mà Liễu Trản Anh trước sau đều là khúc mắc trong lòng bà.
Sau khi rời khỏi cung của Thái Hậu, Triệu Húc mới đưa A Linh tới Chiêu Đức Cung của Đức Phi.
"Mẫu phi thoạt nhìn sống rất tốt.
Bà cũng rất thích A Linh, sai Bích Diên cho nó ăn rất nhiều món ngon.
Bà còn nói, bảo ta sau này để A Linh ở lại trong cung, để bà chiếu cố..."
Thời điểm Triệu Húc nói tới đây, toàn thân Vân Trân cứng đờ.
Triệu Húc cảm nhận được, ôm nàng càng chặt: "Có điều, ta cự tuyệt rồi."
Hắn cự tuyệt Đức Phi.
Đức Phi bị cự tuyệt, nhìn dáng vẻ dường như cũng không có gì không vui.
Mẫu tử ba năm không gặp vốn nên có nhiều lời muốn nói.
Nhưng giữa Triệu Húc và Đức Phi vốn không thân thiết như mẫu tử khác.
Từ nhỏ hắn đã được giáo dục phải độc lập, phải kiên cường, cho nên từ khi trưởng thành, chuyện hắn gặp, hắn rất ít khi kể với Đức Phi..