Đông đi xuân tới.
Chớp mắt, người Nhung xâm lấn đã là chuyện của một năm trước.
Theo bá tánh dần trở về, Bắc địa bắt đầu khôi phục cuộc sống ngày xưa.
Nửa tháng trước, Chiến Sơn Hà thay Liễu Minh Nhẫn tới kinh thành tiếp nhận thẩm vấn.
Vân Trân không biết cuối cùng tại sao lại đổi thành Chiến Sơn Hàn, nhưng việc này chắc chắn sẽ khiến Chiến Sơn Hà rơi vào hiểm cảnh.
Sau khi Chiến Sơn Hà khởi hành không lâu, Tử Thị đột nhiên xuất hiện ở Quán Châu, tới tìm Vân Trân, nói với nàng nàng ấy phải hồi kinh.
Tử Thị không nói nhiều, nhưng Vân Trân biết lý do của nàng ấy.
Nàng bảo nàng ấy bảo trọng, có việc gì cứ viết thư tới Quán Châu.
Nếu có thể giúp được gì, họ sẽ cố gắng giúp đỡ.
Tử Thị không trì hoãn.
Bởi vì nàng ấy biết chuyến đi này của Chiến Sơn Hà, điều phải đối mặt không phải một Thanh Hiếu huyện chúa nhỏ nhoi như nàng ấy có thể giúp đỡ.
Chiến Sơn Hà cần nhiều sự giúp đỡ hơn.
...
Vân Trân tiễn Tử Thị.
Cuối xuân, Vân Trân cuối cùng có thể bỏ xe lăn, tự đứng dậy.
Triệu Húc kích động ôm nàng.
A Linh vui vẻ như chim sơn ca, chạy quanh bọn họ.
Vú nuôi theo sau, không ngừng kêu "Tiểu tổ tông" "Tiểu tâm can", sợ nó té ngã.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Vân Trân đắm chìm trong hạnh phúc.
Nàng thích cuộc sống hạnh phúc đơn giản mà phong phú này.
Trong hạnh phúc đó, có nàng, có Triệu Húc, còn có bảo bối A Linh của họ.
Đôi khi, nàng thật sự hi vọng bản thân có thể cứ hạnh phúc như vậy.
Nhưng hiện thực luôn không hoàn mỹ.
Nàng vừa có thể đi lại không bao lâu, Triệu Húc nhận được một mật thư từ kinh thành gửi tới.
Mật thư do người của cửa hàng Tô thị đưa tới.
Sau khi nhận mật thư, Triệu Húc ngồi mãi trong thư phòng, mãi đến bữa cơm chiều mới đi ra.
Vân Trân và vú nuôi đút A Linh ăn cơm trước, sau đó bảo vú nuôi đưa A Linh đi xuống.
Chờ nàng quay đầu, ánh mắt Triệu Húc trở nên nặng nề, cũng không né tránh nàng.
Có điều, Vân Trân không hỏi.
Bởi vì nàng biết nếu Triệu Húc muốn nói với nàng, nàng sớm muộn cũng sẽ biết.
Quả nhiên, ăn xong, Triệu Húc bảo nàng cùng hắn tới thư phòng.
...
Vân Trân theo Triệu Húc vào thư phòng, cho hạ nhân lui xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Vân Trân mới hỏi.
Triệu Húc ngồi xuống trước mặt nàng, đưa cho nàng một phong thư.
Vân Trân duỗi tay nhận lấy, ngồi xuống đối diện hắn, đọc nó.
Nội dung trong thư không dài, rất nhanh Vân Trân đã đọc xong.
Xem xong, sắc mặt nàng giống hệt Triệu Húc khi nãy.
Là vì nội dung trong thư.
"Vậy chàng có tính toán gì không?" Vân Trân hỏi.
Thư là do Đức Phi viết cho Triệu Húc.
Trong thư Đức Phi nói từ năm trước, long thể hoàng đế đã không bằng trước.
Thái y chữa trị cho hoàng đế lén nói với Đức Phi, hoàng đế lần này chỉ sợ không xong rồi..
Bà ta hi vọng Triệu Húc có thể chuẩn bị sẵn sàng.
"Chuẩn bị" thế nào?
Có một số việc không tiện nói trong thư, nhưng trong lòng mọi người đều biết.
Bởi vậy, Vân Trân mới hỏi quyết định của Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn chằm chằm dưới chân, tay hơi nắm chặt: "Dù thế nào, ông ấy cũng là phụ hoàng của ta.
Ông ấy là quân, ta là thần.
Chỉ cần một ngày ông ấy còn, ta đều sẽ tuân thủ chức trách của thần tử, tuyệt đối không vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Khi xưa lựa chọn đến đất phong, ta đã chấp nhận sự thật.
Cho nên lúc này, nếu phụ hoàng không triệu kiến, ta sẽ không hồi kinh."
Nghe Triệu Húc nói, Vân Trân thở dài..