"Liễu phu nhân!" Triệu Húc chắn trước mặt Vân Trân, trầm giọng, "Vân Trân là phu nhân của bổn vương.
Hôm nay, bổn vương đưa nàng ấy tới thắp nén nhang cho hầu gia.
Liễu phu nhân, bà đứng trước linh đường của hầu gia la lối, có phải không muốn hầu gia không được yên nghỉ không?"
"Các ngươi còn đứng đó làm gì?" Liễu Minh Nhẫn quát hạ nhân phía sau, "Còn không mau đưa mẫu thân ta về phòng nghỉ ngơi! Phụ thân vừa qua đời, mẫu thân không được tỉnh táo, không lẽ các ngươi cũng hồ đồ hết sao!"
Lời này của Liễu Minh Nhẫn như nói với hạ nhân, nhưng thật ra gã đang giải thích với Triệu Húc.
"Ta không về, ta không về..." Liễu phu nhân hét lên.
Nhưng Liễu Minh Nhẫn đã hạ lệnh, đám hạ nhân phía sau không thể tiếp tục đứng yên, trực tiếp kéo Liễu phu nhân đi.
"Vương gia, Vân phu nhân, thành thật xin lỗi." Lúc này, Liễu Minh Nhẫn bước đến xin lỗi Triệu Húc và Vân Trân, "Từ lúc phụ thân qua đời, mẫu thân thần luôn như vậy, lời nói hành vi ngày càng không kiểm soát được, hôm nay bà ấy cũng không cố ý.
Thần ở đây thay mẫu thân xin lỗi hai vị."
Triệu Húc không nói gì, chỉ nhìn Vân Trân.
Vân Trân gật đầu: "Liễu tướng quân không cần xin lỗi.
Ta đoán có lẽ Liễu phu nhân hiểu lầm ta gì đó, cho nên mới tỏ thái độ.
Vậy hiện giờ, ta có thể dâng hương cho hầu gia không?"
"Mời." Liễu Minh Nhẫn nhường đường.
Triệu Húc đẩy Vân Trân tới trước lư hương, Vân Trân duỗi tay cắm nén hương vào đó.
Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc quan tài trước mặt.
Nàng biết di hài của Trấn Bắc Hầu đang nằm bên trong.
Nàng không kinh ngạc trước phản ứng của Liễu phu nhân.
Bởi vì nếu biết sau khi mình chết nàng sẽ tới dâng hương, Trấn Bắc Hầu cũng sẽ tức giận.
Chẳng qua, ông ta sẽ không ngu ngốc như Liễu phu nhân.
Liễu gia hôm nay đã không còn là Liễu gia ngày xưa.
Nó như một con tàu đổ nát đang ra khơi dưới bão tố, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Bây giờ, người mà họ không nên xúc phạm nhất là Triệu Húc.
Bởi vì hiện tại, ít nhất Triệu Húc còn đang giúp bọn họ.
Một khi mất cả đồng minh như Triệu Húc, Liễu gia coi như kết thúc.
Vì vậy, Vân Trân hoàn toàn không bất ngờ trước hành động của Liễu Minh Nhẫn.
Trấn Bắc Hầu đã chết.
Liễu phu nhân không còn tỉnh táo.
Lúc này, áp lực mà Liễu Minh Nhẫn phải chịu quá lớn, gã không dám động tới nàng.
Mâu thuẫn giữa nàng và Liễu gia coi như chấm dứt.
Họ không cần quá thân thiết, chỉ cần duy trì vẻ ngoài hòa bình.
Vân Trân và Triệu Húc ở Hỏa Diễm thành ba ngày, sau đó lên đường về Quán Châu.
Trước khi đi, Vân Trân đã gặp Tử Thị.
"Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này." Tử Thị ngồi đối diện Vân Trân, nhìn chân nàng, "Chân ngươi sao rồi?"
Vân Trân sờ đầu gối, cười lắc đầu: "Không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
"Ta luôn tin vào y thuật của ngươi."
"Chiến tướng quân gần đây sao rồi?" Vân Trân hỏi, "Lần này ta không có thời gian bắt mạch cho ngài ấy."
"Đã tốt hơn nhiều." Tử Thị gật đầu, "Ngài ấy dùng theo đơn thuốc ngươi để lại.
Ta tin sẽ nhanh thôi, ngài ấy không cần uống thuốc nữa."
"Vậy thì tốt."
Bọn họ lại hàn huyên vào câu.
Trước khi đi, Vân Trân hỏi Tử Thị có dự định gì..