Trước mắt, nàng chỉ có thể đánh cược.
Đánh cược Chiến Sơn Hà đáng tin.
Đánh cược ánh mắt của Tử Thị.
...
"Thứ này giao cho ta." Chiến Sơn Hà cúi đầu nhìn binh phù trong tay, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, kinh ngạc kia liền biến thành trịnh trọng.
Gã trịnh trọng ngẩng đầu, nắm chặt binh phù, bảo đảm: "Vân cô nương, ta tuyệt đối sẽ không cô phụ sự gửi gắm."
Thời điểm Chiến Sơn Hà nói lời này, Tử Thị cũng nhìn Vân Trân, ánh mắt kiên định.
"Được, ta tin ngài." Vân Trân gật đầu.
Vất vả lắm nàng mới có được hai thứ này, sau đó cùng Hữu hộ pháp trốn khỏi Lạc thành, lại dùng hai chân bị thương tới đây, gặp được Chiến Sơn Hà và Tử Thị.
Nàng hi vọng nỗ lực của họ đều không uổng phí, Chiến Sơn Hà thật sự là người đáng phó thác.
Nàng hi vọng giao hai thứ này cho Chiến Sơn Hà là một quyết định chính xác.
Rất nhanh, Chiến Sơn Hà đã chứng minh được quyết định của nàng là đúng.
Chiến Sơn Hà nghĩ nghĩ, hỏi Vân Trân: "Vân cô nương, khi nào ta mới có thể đi lại."
"Trong tình huống bình thường, còn cần mười ngày." Vân Trân trả lời.
"Mười ngày sao? Mười ngày có hơi dài." Chiến Sơn Hà nói, "Có cách nào giúp ta trong vòng hai ngày có thể xuống giường đi lại không?"
"Ngài muốn làm gì?" Vân Trân hỏi.
Chiến Sơn Hà không trả lời ngay, mà nhìn Tử Thị.
Tử Thị hiểu ý.
"Ta ra ngoài canh gác cho hai người." Nói rồi, Tử Thị gật đầu với họ, đứng dậy, chui ra ngoài.
Có Tử Thị canh giữ, Chiến Sơn Hà mới yên tâm nói lý cho với Vân Trân.
"Trên thực tế, tác dụng của binh phù còn quan trọng hơn người đời tưởng tượng."
Chiến Sơn Hà nói với Vân Trân, tuy Trấn Bắc quân đều là người do Liễu gia dạy dỗ ra, thời điểm xảy ra chiến tranh, có mật hàm Trấn Bắc Hầu tự tay viết, có thể không cần binh phù, trực tiếp điều binh khiển tưởng.
Nhưng hai đời hoàng đế Vân Hán Quốc đều không tin Trấn Bắc quân, chính xác ra là không tin Trấn Bắc Hầu, không tin Liễu gia.
Họ sợ Liễu gia có được Trấn Bắc quân, quyền lực ở Bắc địa quá lớn, sẽ có lòng mưu phản.
Dù sao từ xưa tới nay, đế vương luôn kiêng kị đại tướng tay cầm quân quyền.
Cho nên bắt đầu từ mười năm trước, triều đình đã ban bố vài quy định mới, đồng thời rút vài tinh anh trong Trấn Bắc quân, lập một quân đội mới.
Quân đội này vẫn thuộc sở hữu của Trấn Bắc quân, nhưng người làm tướng soái Trấn Bắc quân như Trấn Bắc Hầu lại không có quyền trực tiếp sử dụng họ.
Bọn họ chỉ nhận binh phù, không nhận người của quân đội.
Theo thời gian, đội ngũ này vốn thành lập tức Trấn Bắc quân, hiện giờ trong đó, tâm phúc của Trấn Bắc Hầu đã ngày càng ít.
Chiến tranh diễn ra, Trấn Bắc Hầu có thể không có binh phù, trực tiếp điều khiển đội ngũ khác, nhưng lại không điều động được đội ngũ này.
Chỉ có binh phù mới có thể sử dụng họ.
Mà binh phù là thứ bất cứ lúc nào hoàng gia cũng có thể thu hồi.
Nếu triều đình lệnh Trấn Bắc Hầu nộp lên, Trấn Bắc Hầu không nộp, triều đình có thể trực tiếp định tội.
Sau khi định tội, đội ngũ kia sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tiến công thành trì Trấn Bắc Hầu đóng giữ.
Cho nên, sự tồn tài thật sự của đội ngũ kia chính là thế lực bắt ép Trấn Bắc Hầu ở Bắc địa.
Hơn hai tháng trước, binh phù bị mất, Trấn Bắc Hầu không có cách nào điều khiển đội ngũ kia.
Nhưng hiện tại đã khác, Vân Trân tìm được binh phù, giao cho Chiến Sơn Hà, đây là hi vọng của họ..