Vào một buổi chiều, Vân Trân gặp được hai người.
Hai người kia là thôn dân trong thị trấn gần đó.
Sau khi thị trấn bị người Nhung cướp đoạt, bọn họ phải trốn vào núi, tránh né chiến loạn.
Khi đó, bụng Vân Trân đã đói kêu vang, hai người họ thấy nàng đáng thương, lại nghe nói nàng biết chút y thuật, liền mời nàng "tới nhà" uống canh nóng.
Hiện tại trời lại đổ tuyết.
Lương khô của nàng sớm đã dùng hết.
Nếu còn tiếp tục lên đường, nàng không dám bảo đảm mình có thể đi được bao xa.
Đọc truyện hay, truy cập ngay # Tг ùмTruyệЛ.vИ #
Sau khi cảm tạ hai người kia, Vân Trân cưỡi lựa, cùng họ tới nơi tị nạn.
Chờ tới nơi, nàng mới phát hiện đó chẳng qua là chỗ chỉ có thể tránh tuyết, điều kiện rất xấu.
Nhưng một nơi đơn giản như vậy ở trong mắt Vân Trân đã là chỗ tốt nhất.
Mấy ngày nay, nàng cố gắng né thành trấn, nhưng có đôi khi vẫn không thể tới thôn trang tránh nhỏ.
Điều nàng nhìn thấy chính là thế giới đầy thương vong sau chiến tranh.
Âm u, chỉ có tuyết trắng, gió lạnh, cùng khoảng không tịch mịch vô biên.
Hiện tại, những người trước mặt nàng tuy điều kiện sống gian khổ, nhưng ít ra bọn họ vẫn còn sống.
Chỉ còn sống thì vẫn còn hi vọng.
Điều này càng khiến Vân Trân kiên định với quyết tâm đưa thứ trong lòng tới Nham Biên thành.
Chỉ có đưa món đồ này tới Nham Biên thành, mới có khả năng nhanh chóng kết thúc chiến tranh.
"Tới rồi, cô nương, uống ngụm canh, đuổi hàn khí đi." Lúc này, có nương tử bưng một chén canh nóng tới cho Vân Trân.
"Đa tạ." Vân Trân cảm kích gật đầu với đối phương, sau đó duỗi tay nhận lấy, uống hết.
Sau khi chạy khỏi Lạc thành, dạ dày nàng đã rất lâu chưa có đồ ấm như vậy rót vào, cho dù chỉ là một chén canh rau dại.
Uống xong, nương tử kia nhận lấy chén không, sau đó chỉ về phía lều trại bên cạnh, nói nàng có thể nghỉ ngơi ở đó.
Từ lúc chiến tranh bắt đầu, gia viên bị hủy, xung quanh không ít người tới.
Có vài người ở lại, có vài người chỉ dừng chân một đêm lại bỏ đi.
Chiến tranh chưa dừng, bọn họ không biết Trấn Bắc quân họ phong làm thần quân có thể bảo vệ gia viên của họ không.
Vì gia đình, vì hài tử, bọn họ chỉ có thể rời xa quê hương, trốn về phương Nam.
Nhưng liệu kẻ địch có đánh xuống phương Nam không?
Bọn họ vội vã lên đường, vội vã tới một nơi hoàn toàn xa lạ.
...
Trong lều trại còn người khác.
Vân Trân ngồi một góc, an tĩnh nghe người ở các nơi dùng tiếng Bắc địa kể chuyện họ đã gặp.
Bỗng dưng, bọn họ ngừng lại.
Bầu không khí trong lều trại trở nên nặng nề.
"Người vừa tới ở đâu rồi?" Đúng lúc này, bên ngoài có người vén màn lều trại, đi tới.
Người nọ liếc nhìn một vòng, sau đó đi về phía Vân Trân, "Tiểu cô nương, cô nương vừa nói mình biết y thuật đúng không?"
"Đúng vậy.
Có ai cần xem bệnh sao?" Vân Trân hỏi.
"Thật tốt quá.
Đúng là có người muốn xem bệnh, mạng người quan trọng, tiểu cô nương mau đi với ta đi." Người nọ nôn nóng.
"Mời dẫn đường." Vân Trân chống gậy gỗ bò dậy, đi theo người nọ ra ngoài.
Người nọ đi rất vội.
Không bao lâu, bọn họ dừng trước một lều trại thoạt nhìn còn cũ nát hơn.
"Tào cô nương, chỗ chúng ta mới có một tiểu cô nương biết y thuật tới...!Mau để nàng ấy xem cho biểu ca của cô nương đi." Nói rồi, người nọ xốc lều trại lên, đi vào.
Vân Trân theo sau người nọ.
Rất nhanh, nàng dừng lại.