Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1397: 1397: Lùng Bắt Toàn Thành






Tu.
Tu.
Tu.
Tiếng kèn kỳ lạ cắt ngang trời đêm Lạc thành.
Thành trì vốn an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kèn, giống như con sói thình lình bừng tỉnh, trở nên đáng sợ khiến người ta căng thẳng.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang khắp hẻm phố.
Theo đó, trong đêm tối xuất hiện binh lính người Nhung cầm gươm giáo.
"Mau, đi bên này!"
"Các ngươi, qua bên kia!"
"Bắt buộc phải tìm được kẻ cắp!"
Cửa thành lúc này cũng đã giới nghiêm.

Dưới thành đầy binh lính, nhìn trạng thái này, sợ rằng ngay cả thiêu thân cũng không ra được.
"Tình hình bên ngoài sao rồi?"
Giờ phút này, trong một tòa viện vì chiến tranh mà bị chủ nhà vứt bỏ, Vân Trân lên tiếng hỏi Hữu hộ pháp mới tìm hiểu tin tức về.

Trong đêm đen, gương mặt của Hữu hộ pháp cũng không thể nhìn rõ.
"Đã giới nghiêm." Hữu hộ pháp hạ giọng, "Toàn thành giới nghiêm.

Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều là người của họ, ở chỗ cổng thành cũng đầy binh lính đóng quân.

Muốn ra ngoài không hề đơn giản."
"A." Miến Đà Loa bên cạnh nghe xong, thở dài, "Sớm biết thế, chúng ta đã bắt một con tin đi theo mới được."
Vân Trân ngẩng đầu nhìn về nơi xa, tay đặt trước ngực.
Đó là hướng của Nham Biên thành.
Dù thế nào, nàng cũng phải đưa món đồ trong lòng tới Nham Biên thành.
"Thật ra không phải không có cách ra ngoài." Hữu hộ pháp nói, "Ta có mấy huynh đệ ở Lạc thành.

Thời điểm ra ngoài, ta đã liên lạc với họ, chờ tới nửa đêm, họ sẽ khiến gây loạn trong thành.

Ở thành nam có một con sông ngầm, ngày thường không ai chú ý.


Đến lúc trong thành hỗn loạn, chúng ta sẽ nhân cơ hội chạy tới con sông đó."
"Được không?" Vân Trân hỏi.
"Chắc là được." Hữu hộ pháp gật đầu.
Mấy ngày nay gã không hề rảnh rỗi, gã đã xem xét khắp Lạc thành, chính là phòng một ngày bọn họ và người Nhung trở mặt, cần đào tẩu.

Con sông ngầm bị vứt bỏ kia là trong lúc gã nói chuyện với người già trong thành nên biết được, lúc sau có tự đi xem xét.

Gã đã kiểm tra, hẳn là không có vấn đề.
"Có điều cần phải xuống nước." Hữu hộ pháp nói, "Hai người biết bơi không?"
Vân Trân gật đầu, nàng biết.
Hai người lại nhìn Miến Đà Loa.
"À, khụ khụ, lão phu không biết bơi." Miến Đà Loa đưa tay lên miệng, ho nhẹ, "Cứ để lão phu ở lại đi."
"Nhưng..." Vân Trân nhíu mày.
"Không sao." Miến Đà Loa ngắt lời, "Hiện giờ các ngươi đang chạy trốn, một ông già như ta đi theo các ngươi không phải thêm phiền phức sao? Hơn nữa lão phu muốn ở lại, đương nhiên có cách giữ mạng."
Vân Trân nhìn ông.
"Chẳng lẽ ngươi đã quên độc lão phu hạ cho người kia sao?" Miến Đà Loa đắc ý hất cằm, "Bọn họ còn phải dựa vào ta giải độc cho tên kia, bọn họ dám làm gì ta hả? Hơn nữa ta đã từng giúp đỡ Tham Lang một đại ân, bọn họ còn nợ ta ân tình, khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu."
Người còn sống tuy rằng đều đã biến thành "ma quỷ", nhưng ân tình "Tham Lang" nợ là năm đó Thịnh Vân Lan tự nhận.

Những người kia một lòng vì chủ, không thể mặc kệ nhân tình chủ công của họ từng nợ..