Y Lan, nữ nhân tên Y Lan kia...!Hình như dung mạo có sáu bảy phần tương tự nàng...!Cũng chính vì điểm này, Lưu Vân Bạch mới tính kế nàng, khiến nàng thiếu chút sập bẫy của hắn ở trong tòa viện đó!
Đều tại về nàng và nữ nhân tên Y Lan kia tương tự nhau.
Nhưng nếu...!Nếu nàng và nữ nhân tên Y Lan kia vốn có quan hệ huyết thống thì sao? Bọn họ vốn dĩ là người một nhà?
Cho nên mới tương tự nhau, không phải vì "thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có", mà là vì hai người vốn dĩ là người thân!
Nếu Y Lan đến từ "Tham Lang" Thịnh gia, vậy quan hệ giữa Lưu Vân Bạch, nhi tử của bà và đương kim Thánh Thượng, cùng "Tham Lang" Thịnh gia...
Vân Trân không dám nghĩ tiếp nữa.
"Vân Trân?" Miến Đà Loa nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu: "Ta không sao."
Nhưng nàng lúc này căn bản không giống không sao.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão Bát kia có phải tới tìm ngươi không? Ông ta đã biết cái gì?" Miến Đà Loa hỏi.
"Bát gia không biết gì cả.
Ta và ông ta quen nhau là vì chuyện khác.
Tiền bối, thật ngại quá, ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi."
Miến Đà Loa thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lời muốn nói lại nuốt trở vào.
"Vậy ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.
Chờ sau bữa trưa, ta sẽ xem thương tích ở tay chân ngươi." Miến Đà Loa nói.
"Đa tạ tiền bối." Vân Trân gật đầu.
Miến Đà Loa nhìn nàng một lát, cuối cùng ra ngoài gọi người.
Không bao lâu, Hữu hộ pháp đi theo Miến Đà Loa quay lại.
Vân Trân được gã cõng về phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
"Hữu hộ pháp, giáo chủ đi đâu?" Trước khi Hữu hộ pháp đi, Vân Trân hỏi.
Nàng biết mình sẽ không có được đáp án từ chỗ Miến Đà Loa, cho nên chỉ có thể tới hỏi Hữu hộ pháp.
"Ta không biết." Hữu hộ pháp đưa lưng về phía nàng, nói, "Hành tung của giáo chủ xưa nay thần bí, chưa từng nói cho ai biết.
Ngay cả lần này, ta nhận được thư của giáo chủ, vội vàng tới Bắc địa, cũng chỉ gặp Miến Đà Loa, không nhìn thấy giáo chủ."
Nói xong, Hữu hộ pháp nhấc chân rời đi.
Chỉ có tín vật, không nhìn thấy người?
Nói cách khác, đến nay Hữu hộ pháp vẫn chưa biết chuyện hai mắt Lệ Vô Ngân bị mù sao?
Nếu ngay cả Hữu hộ pháp Lệ Vô Ngân cũng giấu giếm, vậy trong thiên hạ này còn ai có thể tìm được hắn?
Chẳng lẽ chỉ có đi theo Miến Đà Loa mới có cơ hội nghe được manh mối?
Nghĩ đến đây, Vân Trân nhíu mày.
Hướng đi của Lệ Vô Ngân, bí mật liên quan tới thân thế, thù hận của "Tham Lang", bí mật của Lưu Vân Bạch...
Vân Trân không ngờ chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi bản thân lại nhận nhiều tin tức như vậy.
Lúc trước, nàng còn hao tâm tổn trí để ở lại.
Hiện tại, nàng lại dần muốn tìm cách tiếp cận cố nhân "Tham Lang".
Nếu Lưu Vân Bạch thật sự có liên quan tới "Tham Lang", dù nguyên nhân đến từ mẫu thân của hắn, hay thế lực đứng sau dưỡng phụ dưỡng mẫu của hắn, tất cả đều đang nói rằng Lưu Vân Bạch vô cùng nguy hiểm.
Sau lưng hắn là "Tham Lang", không phải là "Tham Lang" hai mươi năm trước, mà là "Tham Lang" hai mươi năm sau chuẩn bị báo thù hoàng tộc Triệu Húc.
Phỏng đoán nguy hiểm hơn, Lưu Vân Bạch có thể là quả bom hẹn giờ cố nhân của "Tham Lang" gài vào mai phục trong hoàng tộc Triệu thị để báo thù.
Quả bom hẹn giờ này không thể khinh thường.
Khi nó phát nổ, có lẽ sẽ hủy diệt toàn bộ hoàng tộc Triệu thị, thậm chí là cả Vân Hán Quốc!
Mà đứng mũi chịu sào chính là Triệu Húc.
Khẳng định Lưu Vân Bạch sẽ diệt trừ Triệu Húc, không tiếc mọi giá.