Miến Đà Loa về lại núi Kỳ La, ở đó tận mười chín năm.
Thân tín kia sau khi bế Vân Trân đi, đã xảy ra chuyện gì? Vân Trân sao lại thành con nhà người ta, còn bị bán vào Ninh Vương phủ, trở thành nha hoàn? Thân tín kia còn sống hay không? Nếu còn sống, hiện tại ông ta đang ở đâu? Nếu không còn sống, vậy trước khi chết ông ta có để lộ thân thế của Vân Trân không?
Tất cả, không một ai biết.
Nhưng chính vì không biết Miến Đà Loa mới càng lo sợ, cuộc sống không thể yên bình.
"Nếu thân tín kia còn sống, để lộ sự tồn tại của ngươi với cố nhân trong Tham Lang...!Còn cả bà đỡ đỡ đẻ cho mẫu thân ngươi năm đó, tuy bà đỡ kia không biết gì hết, nhưng bà ta đã thấy mặt của ta và thân tín...!Nếu có người trong triều ra tay với bà ta...!Còn nữa, dưỡng phụ dưỡng mẫu của ngươi...!Nếu bọn họ biết chút gì đó, ngươi sẽ càng nguy hiểm."
Hiện tại mối nguy hiểm của Vân Trân không chỉ đến từ cố nhân "Tham Lang", còn cả hoàng tộc Triệu Húc.
Không ai biết chắc chuyện năm đó, hoàng tộc Triệu thị có nghi ngờ không, có tiếp tục phái người điều tra không.
Vân Trân im lặng.
Xem ra là nàng suy nghĩ chưa cặn kẽ.
Nàng vốn cho rằng thứ bại lộ thân phận chỉ có dung mạo và đồ đằng trên cánh tay, không ngờ năm đó còn nhiều chỗ để lộ sơ hở như vậy.
Trong đó, nguy cơ lớn nhất đến từ thân tín kia.
Tiếp theo là dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng cùng bà đỡ.
Tuyệt đối không thể xem thường bất kỳ vấn đề nào, bởi vì có khả năng vấn đề cực kỳ nhỏ, vấn đề ngươi xem nhẹ đến cuối cùng lại là điểm trí mạng của ngươi.
"Sau khi biết được tình hình, ta đã nhờ Lệ giáo chủ phái người hỗ trợ tìm kiếm dưỡng phụ dưỡng mẫu của ngươi cùng bà đỡ kia." Miến Đà Loa nói, "Nhưng dù nguy cơ từ họ được giải trừ, uy hiếp mà thân tín kia mang đến vẫn còn tồn tại."
"Nhưng..." Vân Trân nhíu mày.
Miến Đà Loa xua tay, ngồi xuống ghế.
"Ta biết có lẽ ngươi thấy ta chuyện bé xé ra to.
Cho dù những cố nhân kia tới tìm ngươi thì thế nào? Nhưng ngươi không biết mấy năm nay bọn họ sống sao đâu." Miến Đà Loa nói, "Trong số bọn họ có lẽ vẫn còn một số người còn duy trì lý trí.
Nhưng đa số đều dựa vào thù hận mà sống tới ngày hôm nay.
Báo thù đã thành động lực để họ tiếp tục sống sót.
Sự điên cuồng của họ là thứ ngươi không thể tưởng tượng được.
Cho nên ta mới không muốn ngươi bị bọn họ tìm thấy."
Một khi bị tìm thấy, dù nội tâm ngươi đang kiên trì điều gì, đến cuối cùng đều sẽ bị thù hận của họ kéo vào địa ngục.
Tuy bảo Vân Trân bứt ra có chút ích kỷ, nhưng đây là điều duy nhất hiện tại Miến Đà Loa có thể làm.
Mười chín năm trước, ông không bảo vệ được Cửu Ca, điều này đã khiến ông hối hận nửa đời.
Lúc này, lại nhìn nữ nhi của Cửu Ca đi theo con đường cũ, Miến Đà Loa thật sự không làm được.
Cho dù ích kỷ cũng được, cho dù bị những kẻ đó căm hận cũng thế, Miến Đà Loa tuyệt đối sẽ không giao Vân Trân cho bọn họ.
Vân Trân rơi vào trầm mặc.
Đầu óc nàng có hơi loạn.
Một bên, nàng không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, muốn tiếp tục ở bên Triệu Húc, bên A Linh.
Một bên, nàng lại cảm thấy với thân thế của Trân Nhi...
Nếu nàng không biết thì thôi, một khi đã biết, nàng không thể hoàn toàn thờ ơ.
Những kẻ đó còn giãy giụa trong địa ngục, mà nàng lại tiêu diêu tự tại.
Dù nàng vẫn nhớ rõ nàng là ai.
Trong lòng vẫn vô cùng mâu thuẫn..