Đại phu nói xong, Triệu Húc lảo đảo một cái.
"Vương gia."
"Vương gia."
Người bên cạnh muốn tới dìu hắn, lại bị hắn đẩy ra.
"Vậy ngươi chữa trị được không?" Triệu Húc bắt lấy cánh tay đại phu, hỏi.
Ánh mắt kia cực kỳ âm ngoan, đại phu cảm giác nếu bản thân không cẩn thận nói một chữ "không", sợ rằng hôm nay không có cách nào sống sót rời khỏi nơi này.
"Việc này...!Thủ đoạn của đối phương quá tàn nhẫn, chỉ sợ rất khó khăn..." Đại phu khó xử.
"Không thể nào!" Triệu Húc không nhịn được mà dùng thêm sức.
Đam Mỹ Hài
"Có lẽ...!Có lẽ do y thuật của thảo dân không đủ tinh thông...!Đổi đại phu khác, có lẽ có thể...!Trị khỏi...!Điều trước mắt thảo dân có thể làm cũng chỉ là cố hết sức..." Đại phu đáp.
Triệu Húc buông ông ta ra.
Hắn quay đầu, nhìn Vân Trân đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Giờ phút này, hắn thật sự hối hận lúc trước chỉ vì một đồ đằng mà nghi ngờ nàng.
Nếu không nghi ngờ, không có thăm dò, vậy nàng đã không bị nhốt ở tướng quân phủ.
Không bị nhốt ở tướng quân phủ, vậy tay của nàng, chân của nàng...
Nàng là đại phu, xương bị thương là ba ngón tay phải.
Dược Vương Cốc bọn họ thời điểm hành y cứu người đa phần là thi châm, không có tay phải, bảo nàng sau này thi châm thế nào?
Không thể thi châm cứu người, vậy mười năm học y thuật của nàng chẳng phải uổng phí sao?
Nếu nàng tỉnh lại, biết được tin này...
Không thể hành y, không thể đi lại...
Không!
Không được!
Dù phải trả giá thế nào, hắn nhất định cũng phải giúp nàng chữa trị chân tay!
"Cứu nàng." Nói xong, Triệu Húc lui sang một bên.
...
Nửa canh giờ sau, đại phu lau mồ hôi đầy trán, đứng dậy.
"Điều có thể làm thảo dân đều đã làm.
Kế tiếp, nếu không được, còn xin vương gia sớm có sự chuẩn bị." Đại phu nói.
Triệu Húc nhìn chằm chằm Vân Trân nằm trên giường.
Ngón tay và đầu gối hai chân của nàng đã được băng bó.
Hiện tại, nàng an tĩnh nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, giống như đã không còn hơi thở.
"Ám Ngũ, đưa đại phu lui xuống nghỉ ngơi." Triệu Húc không quay đầu.
"Đại phu, mời đi bên này." Ám Ngũ duỗi tay.
Đại phu theo Ám Ngũ ra ngoài.
Triệu Húc canh giữ trước giường Vân Trân, sắc mặt vô cùng tệ.
...
"Vương gia, Lý tướng quân cầu kiến."
Không biết qua bao lâu, Ám Ngũ trở về, đứng cạnh cửa, báo.
Triệu Húc quay đầu liếc nhìn gã, phát hiện phía sau gã còn một người mặc áo giáp.
Triệu Húc nhận ra, đó là phó tướng dưới trướng của Trấn Bắc Hầu.
Có điều, hắn chỉ nhìn lướt qua, liền quay đầu lại.
"Túc Vương điện hạ, hầu gia nhà ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, xin Túc Vương di giá tới tướng quân phủ." Tên phó tướng kia nói.
Triệu Húc vẫn không đáp.
Phó tướng kia vội vàng: "Túc Vương, người Nhung đưa binh xuống Nam, sáng sớm hôm qua đã đánh vào! Khẩn cầu Túc Vương tức tốc theo mạt tướng tới tướng quân phủ, cùng hầu gia thương lượng kế sách đẩy lui kẻ địch."
"Cái gì?" Triệu Húc quay đầu.
Người Nhung thật sự xuống Nam?
...
Triệu Húc phân phó Ám Ngũ chiếu cố Vân Trân, an bài những chuyện tiếp theo, liền theo phó tướng vội vàng rời đi.
Người Nhung xuống Nam.
Người Nhung xuống Nam.
Dường như trong nháy mắt, cả thành Hỏa Diễm đều thay đổi, vào trạng thái sẵn sàng ra trận.
Chờ Triệu Húc tới tướng quân phủ, mới biết tình hình còn nghiêm trọng hơn phó tướng nói.
Lần này người Nhung xuống Nam xâm chiếm hình như đã có chuẩn bị đầy đủ.
Bọn họ có vẻ đã biến bản đồ phòng ngự của Trấn Bắc quân, cố ý né tránh thám tử, trạm gác nhầm, nơi mai phục ở cửa khẩu, sau đó mượn tuyết tai lần này men theo đường núi gập ghềnh lẻn vào Vân Hán Quốc..