"Hầu gia, tại sao?" Liễu phu nhân nắm chặt khăn thêu, phẫn nộ hỏi ông ta.
"Phu nhân, vi phu biết nàng muốn báo thù cho Trản Anh.
Nhưng trước mắt, người nọ ở Bính thất bị tra tấn thành như vậy cũng không lộ chút tin tức, nàng cho rằng tiếp tục nhốt nàng ở tướng quân phủ thì có thể tra ra tin tức sao?"
"Vậy cũng không thể để ả đi như vậy! Vất vả lắm mới..." Liễu phu nhân nghiến răng.
"Phu nhân, chút không đành lòng, sẽ hỏng việc lớn." Trấn Bắc Hầu nhàn nhạt nói, "Nữ nhân kia quả thật có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng nhìn cách Túc Vương coi trọng ả, ả tuyệt đối không thể chết trong tướng quân phủ chúng ta."
Liễu phu nhân nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng Trấn Bắc Hầu lại giơ tay, cản bà ta tiếp tục.
"Túc Vương vướng bận nhi nữ tình trường, nhưng chúng ta không thể vì tình mà mất lý trí."
Hết câu, Trấn Bắc Hầu nhấc chân định bỏ đi.
"Báo! Hầu gia, quân tình khẩn cấp!"
Đúng lúc này, có binh lính từ bên ngoài chạy tới.
...
Triệu Húc bế Vân Trân rời đi.
Về nơi ở, đại phu đã canh giữ ngoài cửa.
"Bắt buộc phải chữa khỏi cho nàng." Sau khi đặt Vân Trân lên giường, Triệu Húc ra lệnh cho đại phu.
"Vâng, thảo dân sẽ dốc hết sức lực." Nói rồi, đại phu bắt đầu xử lý vết thương cho Vân Trân.
Vết thương bị roi quất vô cùng rõ ràng, qua một đêm, vết thương kia thoạt nhìn càng đáng sợ.
Bởi vì nam nữ khác biệt, đại phu vốn định nhờ nha hoàn bên cạnh hỗ trợ bôi thuốc cho Vân Trân.
"Để bổn vương." Triệu Húc trực tiếp duỗi tay nhận lấy thuốc trị thương của đại phu.
Kế tiếp, được đại phu hướng dẫn, Triệu Húc xử lý vết thương cho Vân Trân.
Trong lúc đó, thời điểm bôi thuốc lên vết thương ở eo, Vân Trân đang hôn mê như cảm nhận được gì đó, đau đến rên rỉ.
Trân Nhi.
Ngôn Tình Sắc
Triệu Húc cứng đờ, ánh mắt tràn ngập đau lòng và tự trách.
"Vương gia, ổn không?" Lúc bôi thuốc, đại phu quay lưng lại, mãi không nghe thấy Triệu Húc nói gì, liền dò hỏi.
"Ổn." Nói xong, Triệu Húc dùng xiêm y che lại vết thương trên eo Vân Trân đã được xử lý.
"Vậy xin vương gia cho phép thảo dân tiếp tục chẩn trị cho phu nhân." Đại phu nói.
"Ngươi quay lưng lại đi." Triệu Húc đứng dậy, nhường vị trí cho đại phu.
Đại phu xoay người hành lễ với Triệu Húc, sau đó tiếp tục kiểm tra thương thế cho Vân Trân.
Đột nhiên, ánh mắt ông ta dừng lại ở ngón tay bị thương của Vân Trân.
"A!" Ông ta hét lên một tiếng, mặc kệ mọi lễ nghi, nhanh chóng kéo áo khoác đắp trên đùi nàng, duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng đầu gối.
Ngón tay đại phu vừa chạm vào, Vân Trân liền run rẩy.
"Sao lại như vậy?" Đại phu không dám tin.
"Sao thế?" Nhìn phản ứng của ông ta, Triệu Húc bỗng có dự cảm chẳng lành.
"A, quá tàn nhẫn, quả thật quá tàn nhẫn..." Đại phu lắc đầu.
"Rốt cuộc là bị sao?" Triệu Húc quát.
"Vương gia, đầu gối của phu nhân bị người ta nhẫn tâm đánh gãy." Nói rồi, đại phu nhìn ngón tay Vân Trân, "Còn nữa, ba ngón tay này cũng bị người ta dùng vũ khí sắc bén bẻ gãy.
Đau đớn từ chỗ đó..."
Dù đã quen nhìn sóng chết, đại phu lúc này vẫn không khỏi rét run.
"Ngươi nói cái gì?" Triệu Húc cho rằng hắn không thể hỏi ra lời, nhưng hắn vẫn hỏi, có điều, giọng nói đã khàn khàn đến không giống của một người.
Đại phu chắp tay, lặp lại kết quả chẩn bệnh lần nữa..