"Cái gì?" Trấn Bắc Hầu nhướng mày.
Ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, phân phó, "Nhất định phải cứu người kia."
"Vâng." Chiến Sơn Hà đáp.
Kế tiếp, Trấn Bắc Hầu lại sắp xếp vài việc, Chiến Sơn Hà rời đi.
Chiến Sơn Hà rời khỏi tướng quân phủ không bao xa, phát hiện một người đứng ở góc đường.
Tử Thị khoác áo choàng màu tím đứng dưới mái hiên, giống như đã chờ ở đó rất lâu.
Vừa nghe tiếng vó ngựa, nàng vội xoay người, nhìn thấy Chiến Sơn Hà nắm cương ngựa đứng cách đó không xa.
"Chiến tướng quân." Tử Thị mặc kệ gió tuyết, chạy về phía Chiến Sơn Hà.
"Thanh Hiếu huyện chúa." Chiến Sơn Hà gật đầu.
"Chiến tướng quân, có thể dành chút thời gian nói chuyện không?" Tử Thị ngẩng đầu nhìn Chiến Sơn Hà mặc nhung trang, ánh mắt lộ sự khẩn cầu.
Chiến Sơn Hà nhìn nàng chằm chằm, hơi do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Gã lệnh người phía sau tới quân doanh chờ gã trước, sau đó đưa Tử Thị đến dưới mái hiên bên cạnh tránh tuyết.
"Thanh Hiếu huyện chúa, có chuyện gì sao?" Chiến Sơn Hà hỏi.
"Chiến tướng quân, ta nghe nói tướng quân phủ bắt Vân Trân, ta muốn biết lý do nàng ấy bị bắt."
...
Vân Trân bị nhốt ở tướng quân phủ đã bốn ngày.
Hôm nay là ngày thứ năm.
Trong thời gian này, Liễu phu nhân có tới một lần.
Bà ta ngồi trong phòng, mặc kệ nàng có muốn hay không, bà ta kể nàng nghe chuyện của Liễu Trản Anh ngày trước.
Phụ mẫu của Liễu Trản Anh chết trận sa trường, Liễu Trản Anh khi còn nhỏ lẻ loi hiu quạnh, Liễu Trản Anh kiên cường bất khuất, Liễu Trản Anh kiêu ngạo không chịu thua ai...!Đủ loại.
Trước khi đi, Liễu phu nhân thấy nàng không tỏ thái độ gì, nói: "Ngươi có biết tại sao ta lại kể ngươi nghe những việc này không? Đó là vì ta muốn ngươi phải sám hối, để ngươi biết ngươi đã từng thương tổn một người thế nào.
Ta muốn ngươi mãi mãi nhớ tới Trản Anh, mãi tới khi ngươi chết."
Nói xong, Liễu phu nhân bỏ đi.
Bà ta đi rồi, Vân Trân vẫn ngồi trên ghế, bất động.
Thật ra, nàng không hề hoàn toàn thờ ơ.
Ngược lại, nàng có chút xúc động.
Nàng xúc động không phải vì cảm thấy hổ thẹn vì cái chết của Liễu Trản Anh như Liễu phu nhân tưởng tượng.
Nàng nói rồi, kết cục của Liễu Trản Anh là lựa chọn của bản thân nàng ta, lửa lớn thiếu chút đốt sạch Bạc Liễu Viện cũng do Liễu Trản Anh đốt.
Nàng xúc động là vì nàng bắt đầu thương hại Liễu phu nhân.
Từ lần đầu gặp mặt, Liễu phu nhân không hề che giấu lòng căm hận nàng.
Bà ta dường như muốn tìm đối tượng trút giận cho cái chết của Liễu Trản Anh.
Chỉ có vậy, bà ta mới có thể không quá thống khổ.
Vân Trân đã từng bị Liễu Trản Anh ghen ghét, căm hận đương nhiên là đối tượng tốt nhất.
Ban đầu Vân Trân chỉ nghĩ Liễu phu nhân không nói lý lẽ, như người mất lý trí, bắt được ai liền hận người đó.
Nhưng qua hai lần gặp mặt, nàng phát hiện Liễu phu nhân cũng rất đáng thương.
Tuy Liễu Trản Anh không phải nữ nhi thân sinh của bà ta, nhưng bà luôn coi nàng ta là nữ nhi thân sinh của mình.
Trấn Bắc Hầu là nam nhân, còn là thống soái một phương, cho dù đau buồn, ông ta cũng sẽ không trực tiếp thể hiện như Liễu phu nhân.
Cho nên đối mặt với những chỉ trích của Liễu phu nhân, Vân Trân cũng rất bình tĩnh.
...
Liễu phu nhân tới gặp nàng một lần.
Mà Triệu Húc, ngoại trừ ngày đầu tiên, hắn không còn bước vào căn phòng này.
Có lẽ hắn đang ở ngoài bận rửa sạch tội danh cho nàng, tìm kiếm binh phù.
Có lẽ, chỉ là nhất thời không biết đối mặt với nàng thế nào....