Hắn muốn độc chiếm nàng toàn bộ, ngay cả A Linh cũng không thể cướp đi!
Bởi vì nàng yêu hắn, cho nên mới không chia sẻ những bí mật trong lòng với hắn.
Nàng chỉ xuất phát từ tình yêu, không muốn hắn gặp phiền phức, không muốn liên lụy đến hắn.
Nhưng nàng lại không biết hắn cam nguyện bị nàng làm phiền, bị nàng liên lụy.
Nàng là người của hắn, hắn nguyện ý vì nàng mà vất vả.
Đáng tiếc, nàng không hiểu.
Cho dù hiểu, nàng cũng không nói rõ mọi việc với hắn.
Nàng chỉ biết ôm mọi chuyện vào người mình, một mình lặng lẽ giải quyết.
Cho dù việc đó khó đến mức một mình nàng giải quyết không được, không thể không xin giúp đỡ, nàng cũng thà tìm người khác hỗ trợ chứ không kể với hắn.
Đôi khi, hắn rất chán ghét cái cách "vô tư phụng hiến" này của nàng.
Bởi vì điều đó khiến hắn cảm thấy hắn cách mình rất xa, chỉ cần không chú ý, nàng sẽ bay đi.
Cái cảm giác này rất tra tấn người ta.
Hắn không biết nàng có gặp phiền phức hay không, cũng không biết phiền phức nàng gặp phải rốt cuộc khó giải quyết thế nào...
Giống như chuyện binh phù bị trộm lần này.
Hắn biết, nàng có việc gạt hắn.
Bởi vì, đây là sự thật.
Cho nên thời điểm tướng quân phủ bày ra "chứng cứ" ở trước mặt hắn, hắn từng giãy giụa, nhưng nội tâm vẫn nghiêng về "chứng cứ" của tướng quân phủ.
Bởi vì nàng luôn gạt hắn làm rất nhiều chuyện.
Bởi vì nàng thông minh, phiền phức sẽ luôn tới tìm nàng.
Cho nên đối mặt với những "chứng cứ" đó, hắn bắt đầu trở nên không dám xác định.
Trong đầu có âm thanh đang hỏi hắn, đây có phải là nguy hiểm mới nàng đang gạt hắn không?
Đặc biệt là thời điểm hắn biết được ý nghĩa của đồ đằng kia.
Hắn bắt đầu lo thời điểm không có hắn ở bên, nàng lại quấn vào phiền phức gì đó.
Mà phiền phức lần này không giống trước kia, phiền phức lần này một khi bại lộ, ngay cả hắn cũng không cứu được nàng.
Hắn vừa do dự vừa bị ép phải đưa ra quyết định.
"Chàng nói chàng không hiểu thiếp?" Vân Trân kinh ngạc Triệu Húc, không dám tin vào điều mình nghe được.
Nàng không biết Triệu Húc đang lo lắng cái gì, nhưng nàng biết giữa nàng và Triệu Húc quả thật tồn tại vài vấn đề.
Trước không nói tới "thân thế" nàng vừa mới biết, chỉ trong phương diện xử lý suy xét sự việc, giữa họ đã có vấn đề.
Đôi khi, nàng quả thật xuất phát từ nhiều nỗi khổ, không thể không giấu giếm Triệu Húc.
Nhưng Triệu Húc có thể bảo đảm hắn không có chuyện gạt nàng không?
Thân phận của họ đã chú định bọn họ có bí mật thuộc về riêng mình.
Bí mật này, dù là người thân mật nhất cũng không thể công khai.
Nàng không thỉnh cầu Triệu Húc, Triệu Húc cũng tôn trọng nàng.
Nàng cho rằng chuyện này đã thầm ước định, không cần nhắc tới.
Nhưng hiện tại, Triệu Húc lại nói hắn không hiểu nàng?
"Vậy chàng cho rằng thiếp và người chàng đang cảm thấy xa lạ có gì khác nhau? Chàng cảm thấy thiếp đang có chuyện gạt chàng, hay là ở trước mặt chàng, thiếp đang ngụy trang điều gì đó? Cho nên, chàng mới cảm thấy thiếp hiện tại không chân thật?"
Trong tất cả những chuyện nàng giấu giếm, không phải mọi chuyện đều cố ý.
Có chuyện chỉ là cảm thấy không cần kể, không muốn nhắc tới.
Có chuyện nàng không thể không thừa nhận bản thân cố ý giấu giếm.
Triệu Húc nhìn nàng, nhìn lửa giận che giấu trong mắt nàng, hơi nhíu mày: "Nàng biết ta không có ý đó mà, ta chỉ cảm thấy..."
"Cảm thấy thiếp có quá nhiều bí mật, khiến chàng bắt đầu không nhìn rõ con người của thiếp rốt cuộc là loại người gì đúng không? Lời thiếp nói với chàng vừa là thật, cũng vừa là giả.".