"Không sai." Triệu Húc gật đầu: "Sau khi ta nói nàng biết chuyện binh phù bị mất, nàng nhân lúc ta ra ngoài, dẫn theo nha hoàn lần nữa tới hiệu thuốc kia."
Lần đó nàng chạy tới hiệu thuốc chẳng qua là muốn xác định thích khách ban đêm xông vào tướng quân phủ có phải người của Bát gia không? Đồng thời cũng muốn dụ ông ta nói thật, thăm dò mục đích của họ cùng tung tích của binh phù.
Nhưng trong mắt Triệu Húc và tướng quân phủ, nàng khi đó là sốt ruột chạy đi thương lượng chuyện kế tiếp.
Quả thật, lòng tin Triệu Húc dành cho nàng đã dao động ngay lúc ấy.
Từ hiệu thuốc trở về, nàng gặp Triệu Húc, khi đó Triệu Húc còn thử nàng.
"Sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó nữa...!Nàng rời khỏi hiệu thuốc, người mai phục bên ngoài lập tức xông vào, chuẩn bị bắt người.
Nhưng trong hiệu thuốc sớm đã trống rỗng, chỉ còn lại tiểu nhị và đại phu không biết gì.
Trấn Bắc Hầu nói nàng từ chỗ ta tra xét được gì đó, cho nên vội vã đi thông báo với chúng.
Khoảng thời gian nàng ở hiệu thuốc, bọn chúng đã âm thầm rút lui.
Sự tồn tại của nàng chẳng qua là để che mờ tầm mắt của chúng ta, kéo dài thời gian cho chúng."
Che mờ tầm mắt.
Kéo dài thời gian.
Nghe mấy chữ này, Vân Trân cười khổ.
Đúng thế, phán đoán khiến người ta tin phục cỡ nào.
Nếu nàng không phải đương sự, chỉ sợ cũng tin phán đoán của tướng quân phủ.
"Ta khi đó đã rất loạn..." Triệu Húc nói.
Chứng cứ tướng quân phủ đưa ra, bức tranh Vân Trân vẽ, cùng hiệu thuốc vườn không nhà trống...
Đủ việc khiến Triệu Húc không thể không hoài nghi, không thể không dao động.
Cho dù sâu trong nội tâm có âm thanh không ngừng nói với hắn, bảo hắn đừng tin.
Nhưng hiện thực đã đẩy hắn phải đưa ra quyết định.
Kế hoạch đưa Vân Trân ra khỏi thành của Trấn Bắc Hầu thành hi vọng cuối cùng của hắn.
Hắn còn nhớ khi đó Trấn Bắc Hầu nói, nếu hắn không muốn tin vào sự thật, vậy hãy dò xét nàng lần cuối.
Nếu đoạn đường ra khỏi thành về lại Quán Châu, nàng an phận thủ thường, vậy có thể chứng minh nàng trong sạch.
Nhưng nếu trong lúc đó phát hiện nàng có liên hệ với kẻ cắp, vội tội danh nàng cấu kết kẻ xấu, ăn trộm binh phù sẽ trở thành sự thật.
Triệu Húc không muốn nghi ngờ nàng.
Nhưng hiện thực lại không thể không ép Triệu Húc đưa ra lựa chọn.
Khi đó, "chứng cứ" trước mặt có thể nói là "bằng chứng như núi".
Nơi này là thành Hỏa Diễm, hắn biết nếu không phải tướng quân phủ còn băn khoăn đến hắn, Vân Trân sớm đã bị bắt lại.
Cho nên, hắn bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.
Cho dù muốn bảo vệ nàng, hắn cũng phải cho tướng quân phủ một lý do thả người.
Vì thế mới có một màn ở chùa miếu.
Đó là sự thật Triệu Húc không muốn nhìn thấy nhưng đã xảy ra.
Đoạn đường từ miếu nhỏ về thành Hỏa Diễm là đoạn đường gian nan nhất của hắn.
Hắn không biết bản thân sao có thể kiên trì, đầu hắn rất loạn.
Hắn nghĩ tới những "chứng cứ đó", nghĩ tới "chuyện cũ" Trấn Bắc Hầu kể trong mật thất của tướng quân phủ, nghĩ tới Vân Trân...
"Nàng biết không?" Triệu Húc nhìn nàng, "Nàng quá khó hiểu.
Tuy rằng nàng ở ngay bên cạnh ta, chúng ta làm chuyện thân mật nhất.
Hiện tại, ngay cả A Linh cũng có rồi, nhưng đôi khi, ta nhìn nàng, ta lại phát hiện bản thân không hề hiểu nàng như mình nghĩ.".