Trong đầu mơ hồ có âm thanh đang ngăn cản nàng, ngăn cản nàng đừng hỏi nữa.
Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
Nàng muốn biết người kia, cái người khiến cả hoàng tộc Triệu thị phải kiêng kị, cái người cả thiên hạ không dám nhắc đến tên của ông ta.
Nghe Vân Trân hỏi, Triệu Húc nhìn nàng.
"Tính ra, dòng họ người nọ có chút sâu xa với nàng.
Ông ta họ Thịnh, tên Vân Lan.
Thịnh Vân Lan, chủ nhân của Tham Lang."
"Thịnh Vân Lan." Vân Trân cúi đầu, lẩm bẩm.
Chủ nhân của "Tham Lang", Thịnh Vân Lan.
"Như thế, chuyện của ông ta và thiếp có liên quan gì?" Vân Trân hỏi.
"Có lẽ nàng thật sự không biết.
Thứ nàng vẽ ra không phải hình bình thường, nó là đồ đằng thuộc vệ quân đội tên Tham Lang kia hơn hai mươi năm trước, đồng thời cũng là đồ đằng của gia tộc Thịnh Vân Lan!"
"Cái gì?" Vân Trân thiếu chút thất thanh.
Đồng tử nàng co rụt lại, sắc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ cùng không thể tin được.
"Đồ đằng kia có liên quan gì với Thịnh Vân Lan." Nàng phát hiện giọng của mình đã trở nên quái dị.
Miến Đà Loa nói đó là đồ đằng của gia tộc nàng.
Nếu chân tướng sự thật đúng như Triệu Húc nói, đồ đằng là đánh dấu của "Tham Lang", là đồ đằng của gia tộc Thịnh gia, như vậy, quan hệ của nàng và Thịnh gia, cùng Thịnh Vân Lan..
Lại nhìn đồ đằng vẽ trên giấy, đôi mắt ở giữa đồ đằng...!Nàng từng cảm thấy con mắt đó quá lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Bây giờ nhìn kỹ lại, con mắt này thật ra không phải con mắt thuộc về loài người, mà thuộc về:
Sói Tham Lang.
Triệu Húc không trả lời vấn đề của nàng, mà tiếp tục hỏi: "Cho tới nay, Tham Lang Thịnh Vân Lan suất lĩnh là lực lượng vũ trang tinh nhuệ nhất của Vân Hán Quốc, thậm chí là cả thiên hạ.
Chỉ cần Tham Lang xuất chinh, không có thành trì này không lật đổ được.
Khi đó, Tham Lang là hóa thân của thiên binh, mà Thịnh Vân Lan suất lĩnh Tham Lang trong cảm nhận của bá tánh là chiến thần.
Không phải chiến thần trong truyền thuyết, mà là chiến thần thuộc về nhân gian..."
Nhưng trong một ngày của hơn hai mươi năm trước, "Tham Lang" được bá tánh tôn sùng lại bị quan binh đội cho tội danh "phản quân"...
Trong một đêm, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Không bao lâu, chiến thần Thịnh Vân Lan bị giết.
Thần thoại về "Tham Lang" không còn tồn tại nữa.
Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không ai biết.
Bởi vì tất cả tới quá đột ngột.
Chờ mọi người ý thức được, "Tham Lang" đã thành "phản quân".
Sự kiện lần đó, thế lực ở khắp nơi bị triều đình thanh trừ một lần.
Chỉ cần có dính dáng tới "Tham Lang" đều bị giết sạch.
"Tham Lang", không, có lẽ nên gọi là "phản quân" trở thành cấm kỵ của Vân Hán Quốc, từ bá tánh đến vương công đại thần đều không được nhắc tới.
Năm đó, phụ thân của Tử Thị bị trảm, Tào gia bị xét nhà chính là vì bị người ta vu oan cấu kết với "phản quân".
Có thể tưởng tượng đó là niên đại thế nào.
Trải qua hơn hai mươi năm mưa gió, thay đổi hai đời hoàng đế, dù là "Tham Lang" hay "phản quân" đều dần phai nhạt trong mắt mọi người.
Cho dù có người nhớ cũng không dám đề cập.
Bởi vì đó là cấm kỵ tuyệt đối không thể đụng vào.
"Cho nên khi ta biết thứ nàng hỏi có liên quan tới Tham Lang, ta mới khiếp sợ như thế!" Triệu Húc nhìn Vân Trân, nói..