"Xem ra cô nương vẫn còn nhớ tiểu nhân." Tiểu nhị kia hạ giọng.
"Sao ngươi lại ở đây?" Vân Trân hỏi.
Tiểu nhị lén nhìn ra ngoài, phát hiện xa phu và nha hoàn còn chưa trở về, nói: "Bát gia phái tiểu nhân ra khỏi thành xử lý chút chuyện.
Nhưng mấy ngày nay trong thành giới nghiêm, nếu không có thủ lệnh của tướng quân phủ, ngay cả ruồi bọ cũng đừng hòng bay ra.
Bởi vậy, tiểu nhân mới bất đắc dĩ mượn xe ngựa của cô nương."
"Mệnh lệnh của Bát gia?" Vân Trân không tin.
Nàng không tin sự thật như lời tiểu nhị nói, chỉ đơn giản là phụng lệnh Bát gia ra khỏi thành xử lý chút việc.
Chút việc?
Chắc chắn không đơn giản!
"Ra khỏi thành làm gì?" Vân Trân hỏi.
Đột nhiên, trong đầu nàng nghĩ tới một việc.
Thành Hỏa Diễm giới nghiêm nhiều ngày là vì cái gì?
Vì binh phù bị mất.
Binh phù tại sao lại mất, đó là vì bị đám người Bát gia đánh cắp.
Bọn họ đánh cắp binh phù, dù muốn làm gì đều cần ra khỏi thành.
Nhưng, thành Hỏa Diễm đang giới nghiêm.
Mấy ngày nay chưa từng lơi lỏng.
Có lẽ binh phù trong tay Bát gia rất có khả năng còn chưa bị đưa ra ngoài.
Thời gian kéo dài càng lâu, người cầm binh phù trong thành sẽ càng nguy hiểm.
Cho nên, bọn họ nhất định sốt ruột đưa binh phù ra ngoài.
Nhưng nào có cơ hội chứ?
Trước đây có lẽ không có, nhưng hiện tại, Vân Trân bị tiễn về thành Quán Châu, đó là cơ hội tốt nhất của họ!
"Ngươi..."
Vân Trân còn muốn nói gì đó, xe ngựa kéo xe bỗng kêu lên.
Vân Trân và tiểu nhị đều sửng sốt.
Vân Trân lập tức vén màn xe, dò đầu nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Liễu Minh Nhẫn dẫn theo rất nhiều sĩ binh Trấn Bắc quân bao vây lều dừng chân.
Mà đứng cạnh Chiến Sơn Hà là một người Vân Trân vô cùng quen thuộc:
Triệu Húc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Húc, Vân Trân giống như bị người ta xối một chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân.
truyện đam mỹ
"Vân cô nương, ngươi và đồng lõa trên xe mau xuống đi.
Các ngươi đã bị bao vây, đừng hòng phản kháng." Liễu Minh Nhẫn lên tiếng.
Vân Trân không nói gì, chỉ nhìn Triệu Húc.
Trong ánh mắt của nàng cất giấu rất nhiều vấn đề muốn hỏi Triệu Húc.
Tại sao?
Cuối cùng, cũng chỉ có hai chữ này.
Nhưng khoảnh khắc này, Triệu Húc lại tránh ánh mắt của nàng.
Sắc mặt Vân Trân lập tức trầm xuống.
"Cô nương, người đừng sợ, ta dù có chết cũng sẽ che chở cô nương!" Lúc này, tiểu nhị hiệu thuốc cầm đao chắn trước mặt Vân Trân, nói.
Gã ra vẻ bảo vệ nàng.
Nhưng Vân Trân lại không có tâm tình xem gã "biểu diễn".
Bởi vì tiểu nhị càng tỏ vẻ bảo vệ nàng, người đối diện sẽ càng hoài nghi nàng và tiểu nhị là cùng một đám người.
Không cần chứng cứ cũng đủ chứng minh nàng thuộc đám người đánh cắp binh phù.
Theo lời tiểu nhị nói, bầu không khí ở hiện trường càng trở nên nặng nề.
"Trân Nhi, qua đây." Triệu Húc đứng cạnh Liễu Minh Nhẫn nói.
Vân Trân nhìn hắn.
"Qua đây." Triệu Húc lặp lại.
Giọng của hắn bất giác run rẩy.
Vân Trân quen thuộc hắn biết hắn đang khẩn cầu nàng.
Nhưng, khẩn cầu nàng điều gì?
Đây rõ ràng là kế hoạch bọn họ sớm đã tính toán.
Hoặc là tự nàng chứng minh trong sạch, hôm nay không tìm ra người dư thừa trong xe ngựa.
Hoặc là, bắt nàng hiện hình.
Cho nên giờ phút này, Triệu Húc khẩn cầu, Vân Trân lại cảm thấy thật buồn cười..