Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1310: 1310: Đêm Tuyết






Ăn xong, hạ nhân dọn bàn lùn bên cửa sổ, thêm một bình rượu nóng và ít điểm tâm.
Vân Trân và Triệu Húc ngồi bên cửa sổ, uống chút rượu, nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài.

Trong phòng đốt than, trong lòng Vân Trân cũng có lò sưởi, không hề lạnh, ngược lại vì uống rượu mà cảm thấy hơi nóng.
"Có phải nàng có tâm sự gì không?" Qua ba chén rượu, Triệu Húc hỏi.
Tay Vân Trân lấy điểm tâm dừng lại, ngẩng đầu, cười nhìn hắn: "Sao vương gia lại hỏi như vậy? Tâm trạng Trân Nhi rất tốt."
Triệu Húc nhìn nàng, lắc đầu.
"Nếu không có tâm sự, đêm nay sao lại xuống bếp?"
Hiện giờ bên ngoài đã tối.
Hạ nhân trong phòng cũng lui xuống, xung quanh chỉ có hai người Vân Trân và Triệu Húc.
Ánh nến leo lắt.
Gương mặt Vân Trân dưới ánh nến đong đưa theo.
"Xuống bếp không phải vì tâm trạng tốt sao?" Vân Trân hỏi.
"Phải, nhưng không phải đêm nay.

Ta cảm thấy từ lúc nàng trở về, nhìn thấy Liễu tướng quân và Chiến tướng quân, tâm trạng không được tốt.


Trong lòng nàng có tâm sự, ta nhìn ra.

Ta cho rằng nàng sẽ nói, nhưng nàng lại im lặng, ta càng lo lắng.

Nàng từ nhỏ đến lớn mỗi khi gặp chuyện gì đều thích giấu trong lòng, không nói ra, thường thường đều như vậy sẽ khiến ta càng lo lắng.

Trân Nhi..." 
Triệu Húc đặt tay trên mu bàn tay nàng, Vân Trân theo bản năng muốn rút ra, lại bị hắn nắm lấy.
"Trân Nhi, nếu lúc này nàng không muốn nói, ta sẽ không ép nàng.

Nhưng ta hi vọng nàng nhớ, nàng hiện tại đã không còn một người nữa.

Nàng có ta, có A Linh, dù xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ ở sau ủng hộ nàng.

Cho nên, nàng phải học cách nói ra, đừng giấu mọi chuyện trong lòng, một mình thừa nhận." Triệu Húc nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói.
Trái tim Vân Trân run rẩy, bỗng muốn rơi lệ.
Nàng cúi đầu.

Nửa ngày sau, nàng mới ngước lên, nhìn Triệu Húc: "Thiếp biết.

Nếu thiếp thật sự không giải quyết được, thiếp sẽ nói với chàng, không một mình cạy mạnh."
Hiện tại, nàng chưa thể nói rõ mọi chuyện với Triệu Húc.
Bởi vì một khi nói ra, chắc chắn sẽ liên lụy tới thứ cổ quái Lưu Vân Bạch "gieo" trên người nàng, thứ mà ngay cả sư phụ Độc Thủ Y Tiên cũng không biết.
Vất vả lắm mới giải được Từ Bi Độ, nàng không muốn hắn lại nhọc lòng vì nàng.
"Được, ta tin nàng." Triệu Húc gật đầu.
Ít nhất câu trả lời của nàng chứng minh nàng lúc này có việc gạt hắn.
"Thành Hỏa Diễm gần đây có lẽ sẽ không yên ổn, chàng phải chú ý nhiều một chút, dù đi đâu đều phải mang theo ám vệ." Vân Trân dặn dò.
Ai mà biết đám người Lệ Vân Bạch lấy Hoa Tử Vong có phải đối phó Triệu Húc hay người bên cạnh Triệu Húc không?
Cho nên, không thể thiếu cảnh giác.
"Ta biết rồi." Triệu Húc gật đầu, "Ta sẽ chú ý.".

Truyện Khoa Huyễn
"Không chỉ chàng, nếu có thể, thiếp hi vọng chàng có thể nhắc nhở Chiến tướng quân và Liễu tướng quân.

Hiện giờ thiếp không giải thích được, nhưng thiếp cứ cảm thấy thành Hỏa Diễm sắp xảy ra chuyện lớn."
"Chẳng lẽ có kẻ muốn ra tay với Trấn Bắc quân?" Thái độ Triệu Húc trở nên nghiêm túc.
"Thiếp cũng không nói rõ.

Lúc trước chẳng phải chàng lo người Nhung nhân cơ hội xuống Nam cướp đoạt lương thực sao? Chú ý nhiều một chút cũng tốt.".