Vân Trân chau mày, không đáp.
"Vân cô nương." Lệ Bạo Tuyết nhìn nàng, "Đây là yêu cầu của Thái Tử.
Không biết khi nào Vân cô nương có thể giao Hoa Tử Vong cho chúng ta?"
Lệ Bạo Tuyết dường như chắc chắn nàng sẽ đồng ý yêu cầu của họ.
Cũng không biết sự chắc chắn này là lòng tin với Lưu Vân Bạch, hay đơn thuần cảm thấy Vân Trân sẽ không từ chối?
Quả nhiên, nghe Lệ Bạo Tuyết nói, tuy rằng sắc mặt Vân Trân không hề tốt hơn, nhưng vẫn hỏi kỳ hạn cuối cùng.
"Các ngươi muốn có loại thuốc này, bắt buộc phải cung cấp hoa tử vong cho ta.
Có hoa tử vong mới có thể bắt đầu luyện thuốc...!Ít nhất cũng cần sáu bảy ngày." Vân Trân nói.
Lúc trước, nàng và sư phụ ở núi sâu Tây Nam phát hiện số lượng lớn hoa tử vong.
Khi đó bọn họ ngắt lấy ít mẫu, dùng để luyện thuốc, nên mới có bình thường nàng giao cho Lưu Vân Bạch.
Hiện tại, thuốc đã dùng xong, muốn thêm, nhất định phải cho nàng hoa tử vong.
"Về hoa tử vong, cô nương không cần lo lắng, chỗ chúng ta muốn nhất là ba ngày sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô nương." Lệ Bạo Tuyết không hề kinh ngạc, có lẽ trước khi tới tìm Vân Trân, đã có người nói hắn biết.
Nói xong, Lệ Bạo tuyết lại cho nàng địa chỉ.
"Trước khi luyện xong thuốc, nếu cô nương có yêu cầu gì, có thể trực tiếp tới địa chỉ này, tìm một người tên Bát gia, Bát gia sẽ cung cấp tất cả cho cô nương."
Vân Trân ghi nhớ địa chỉ, định rời đi.
Lệ Bạo Tuyết thấy nàng cứ bỏ đi như vậy, vô cùng bất ngờ.
"Chẳng lẽ Vân cô nương không hiếu kỳ chúng ta cần loại thuốc đó để đối phó ai sao?" Lệ Bạo Tuyết hỏi.
Vân Trân đi đến cạnh cửa dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Cho dù ta hỏi, Lệ công tử sẽ nói thật với ta sao? Nếu đã không nói thật, ta đây còn hỏi làm gì?"
Dứt lời, Vân Trân nâng bước ra ngoài.
...
Vân Trân vừa đi, sau "cửa sổ" có người tiến vào.
Đó thật ra không phải cửa sổ, chỉ là cánh cửa ngụy trang thành cửa sổ mà thôi.
Mở "cửa sổ" ra sẽ là một cánh cửa.
Người bước ra là một nam nhân diện mạo phúc hậu, trên mặt duy trì nụ cười ma mị khiến người có ảo giác dễ tiếp cận.
Nhưng cố tình, Lệ Bạo Tuyết biết người trước mặt thật ra là một con hổ đội lốt người, tâm tư khó đoán.
"Bát gia." Lệ Bạo Tuyết gật đầu.
Thì ra ông ta chính là Bát gia Lệ Bạo Tuyết bảo Vân Trân đi tìm.
Bát gia gật đầu.
"Nàng chính là người công tử nhắc đến?" Bát gia nhìn chằm chằm hướng Vân Trân đi, rơi vào trầm tư.
Lệ Bạo Tuyết đáp: "Đúng vậy.
Bát gia, nếu không còn chuyện gì khác, ta đây cáo từ trước.
Ra ngài lâu như vậy, sợ rằng trong quân có người nghi ngờ." Nói rồi, Lệ Bạo Tuyết định rời đi.
"Chờ đã!" Bỗng dưng, Bát gia gọi Lệ Bạo Tuyết lại.
Lệ Bạo Tuyết dừng bước, nhìn ông ta, dùng ánh mắt hỏi ông ta có chuyện gì.
Bát gia sờ cằm, hỏi, "Ngươi có biết nàng tên gì, người ở đâu, trong nhà có người thân nào không? Còn nữa, nàng và công tử...!Có quan hệ gì?"
Lệ Bạo Tuyết nghi hoặc.
Có điều, hắn vẫn trả lời đúng sự thật.
"Nàng tên là Vân Trân, hình như là người kinh thành.
Trong nhà còn người thân nào không thì ta không biết, còn về quan hệ với công tử..." Lệ Bạo Tuyết nghĩ nghĩ, "Ta chỉ biết, lần đầu gặp công tử, nàng đã ở cùng ngài ấy."