Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1302: 1302: Lại Là Cố Nhân






Đó là người quen.
"Là ngươi!" Kinh ngạc đi qua, Vân Trân bình tĩnh lại.
"Không sai, là ta." Người đối diện gật đầu, "Vân cô nương, không ngờ chúng ta lại gặp nhau."
"Đúng là không ngờ sẽ gặp Lệ trại chủ ở đây!" Vân Trân bất động, nhìn người ngồi cạnh bàn.
Người nọ nghe thế, lắc đầu: "Vân cô nương đừng gọi như vậy.

Ta sớm đã rời khỏi Bạo Tuyết trại, hiện giờ không còn là Lệ trại chủ gì nữa.

Ta hiện tại là một bách phu trưởng (*) nhỏ bé ở Trấn Bắc quân.

Nếu cô nương không chê, trực tiếp gọi tên của ta là được."
(*) Bách phu trưởng (百夫长): chức vụ của một sĩ quan trong thời cổ đại, là đội trưởng của một đội khoảng một trăm người.
Người trẻ tuổi trước mặt đúng là Đại đương gia Lệ Bạo Tuyết của Bạc Tuyết trại trên Sư Đà Lĩnh ngày xưa!
Năm đó vì chữa bệnh cho Liễu lão phu nhân, Vân Trân theo mấy người Triệu Húc tới Sư Đà Lĩnh tìm dược liệu, ở Bạo Tuyết trại xảy ra xung đột với người ở đó.


Vân Trân mạo hiểm dẫn dụ truy binh thay Triệu Húc, rơi xuống vực thẳm, cửu tử nhất sinh.
Tính ra, lần cuối cùng gặp mặt, nàng và Lệ Bạo Tuyết vẫn là "kẻ thù".
"Xem ra vạn vật thế gian thay đổi liên tục.

Ta không ngờ Lệ công tử ngày trước một hai dồn người ta vào chỗ chết sẽ đến Trấn Bắc quân là bách phu trưởng, điều ta càng không ngờ chính là công tử là người của đương kim Thái Tử."
Thái độ Vân Trân không tốt lắm.
Thử nghĩ, ngươi vừa chữa khỏi bệnh cho một người, kết quả đối phương một mực muốn giết ngươi, ngươi còn có thể tâm bình khí hòa đối mặt không?
Lần đó nếu không phải nàng mạng lớn gặp được A Cửu và nãi nãi của A Cửu, chỉ sợ nàng hiện giờ sớm đã nằm trong bụng đám dã thú ở Sư Đà Lĩnh.
Huống chi, nếu không phải Lệ Bạo Tuyết và sư phụ hắn Dương Minh Tử đột nhiên trở mặt, Ngụy đại ca đã không vì cứu bọn họ, bị cơ quan của Bạo Tuyết trại vây khốn.

Không bị cơ quan của Bạo Tuyết trại vây khốn, y sẽ không trọng thương hôn mê lúc trốn chạy, bị người của cửa hàng Hoàng Phủ đưa tới quan ngoại.

Nếu lần đó y không bị đưa tới quan ngoại...

Có lẽ thân thế của y, cả đời này đều là bí mật, sẽ không đi đến tình trạng hôm nay.
Tuy Vân Trân biết có một số việc vận mệnh đã an bài, thân thế của Ngụy Thư Tĩnh không bị bại lộ lần đó, có lẽ vận mệnh còn sẽ sắp xếp cơ hội khác, cũng không thể hoàn toàn trách Lệ Bạo Tuyết và sư phụ hắn, nhưng trong lòng Vân Trân vẫn giận chó đánh mèo, không tiêu tan được.
Đối mặt với sự trào phúng của Vân Trân, Lệ Bạo Tuyết không hề giận dữ.
"Lệ mỗ biết cô nương không khỏi sẽ tức giận." Lệ Bạo Tuyết nói, "Ngày đó cô nương ra tay cứu gia sư, Lệ mỗ khắc ghi trong lòng, sau này biết cô nương rơi xuống vực, lòng cũng thấy hổ thẹn.

Coi như Lệ mỗ nợ cô nương một ân tình.

Nếu sau này cô nương có chuyện cần đến Lệ mỗ, cứ việc mở miệng, nếu không vi phạm nguyên tắc của Lệ mỗ, Lệ mỗ nhất định sẽ dùng hết sức lực."
"Lệ công tử nói đùa, báo ân thì không cần.

Ngươi và ta hôm nay sao lại ở đây, không cần nhiều lời, Lệ công tử cũng hiểu.

Một khi đã vậy, ân oán giữa chúng ta tạm thời gác qua một bên.

Không bằng đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ta biết, chủ tử nhà ngươi muốn ta làm gì?"
Ngày đó ở Bạo Tuyết trại, sư phụ của Lệ Bạo Tuyết - Dương Minh Tử hận Liễu người Liễu gia như vậy.

Lúc trước rõ ràng còn tốt đẹp, sau khi biết Liễu Trản Anh đến từ Trấn Bắc Hầu phủ, ông ta lập tức trở mặt, một hai muốn giết họ!