"Vân phu nhân, chủ tử có đồ sai ta giao cho người." Sau khi hành lễ với Vân Trân, Mộ Thanh nói.
Vân Trân nhíu mày.
Nàng không nói gì, nhưng Mộ Thanh cũng không để ý, nàng ta tự nhiên lấy ra một cái hộp gấm dài trong tay áo đưa tới trước mặt Vân Trân.
Vân Trân nhìn hộp gấm, vẫn không động đậy.
Mộ Thanh không hề tức giận, chỉ cười cười, kiên nhẫn thay Vân Trân mở hộp gấm ra.
Bên trong là một cây sáo kỳ lạ.
Nói nó kỳ lạ chính là vì cây sáo kia làm bằng xương.
"Chủ tử nói thời điểm nhìn thấy sáo xương này, phu nhân sẽ hiểu ý của ngài ấy." Mộ Thanh đưa hộp gấm vào trong tầm tay của Vân Trân.
Vân Trân giận dữ.
Lưu Vân Bạch!
Nàng đương nhiên nhớ rõ cây sáo này.
Bởi vì nàng mãi mãi không quên thời điểm bị cây sáo khống chế, cái cảm giác kinh hoảng khi không thể làm chủ chính mình.
Lúc trước, Lưu Vân Bạch lợi dụng cây sáo này âm thầm thao túng nàng, khiến nàng thân bất do kỷ.
Trong tửu lâu, trên tiệc mừng thọ của hoàng đế...!Cùng cái đêm thiết kế nàng gặp hoàng đế...
Lưu Vân Bạch!
Lưu Vân Bạch!
Từ Bi Độ trên người nàng đã được giải, nhưng trò quỷ Lưu Vân Bạch làm trên người nàng đến nay vẫn chưa cởi bỏ.
Trước đây khi có sư phụ, nàng cũng từng nói bóng gió hỏi chuyện này.
Sư phụ cũng không nói rõ.
Dùng sáo xương khống chế một người, phản ứng đầu tiên thường là cổ độc.
Nhưng nàng từng kiểm tra, phát hiện trên người mình không hề có dấu vết bị hạ cổ.
Nàng không phát hiện, hoặc là trên người không bị hạ cổ, hoặc là thủ đoạn của người hạ cổ quá cao minh, ngay cả nàng cũng không phát giác.
Trừ hạ cổ thì chính là thôi miên, một thủ đoạn thôi miên đặc biệt nào đó...
Muốn làm rõ nghi vấn này, ngoại trừ Lưu Vân Bạch cũng chỉ có đồ đệ của Bạch Tà đi theo Lưu Vân Bạch lúc ấy - Bạch Cốt.
Đừng nhìn Bạch Cốt từng bại trong tay nàng, nhưng trên người Bạch Cốt tràn ngập tà khí, luôn khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Hiện tại, Lưu Vân Bạch sai Mộ Thanh đưa cây sáo này tới chính là để nhắc nhở nàng, nhắc nàng đừng quên mình còn bị hắn khống chế.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể cướp đoạt quyền điều khiển cơ thể này của nàng.
"Chủ tử ngươi muốn ta làm gì?" Cho dù chán ghét, Vân Trân vẫn hỏi.
"Vân phu nhân quả thật thông minh, vừa nhìn liền nghĩ thông." Mộ Thanh cười nói, "Chủ tử bảo phu nhân bảy ngày sau tới thành Hỏa Diễm gặp một người.
Chờ đến khi phu nhân gặp người đó, tự nhiên sẽ biết làm thế nào."
"Thành Hỏa Diễm? Đại doanh Trấn Bắc quân? Sao ta phải tới đó?" Vân Trân nhíu mày, theo bản năng muốn cự tuyệt.
Lưu Vân Bạch muốn với tay tới Trấn Bắc quân sao?
"Đây là vấn đề Vân phu nhân nên tự hỏi." Nói rồi, Mộ Thanh hành lễ, "Lời của chủ tử, nô tỳ đã truyền đạt.
Nếu không còn chuyện gì khác, vậy nô tỳ xin cáo từ trước."
Nói xong, mặc kệ sắc mặt Vân Trân khó coi cỡ nào, nàng ta liền rời khỏi phòng.
Vân Trân ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cây sáo.
Nàng rất ghét bị người ta uy hiếp, đặc biệt là Lưu Vân Bạch!
Nhưng trước mắt, nàng dường như chỉ có thể nghe theo Lưu Vân Bạch.
Đây không phải thật sự thỏa hiệp, mà là muốn xem trong hồ lô của Lưu Vân Bạch rốt cuộc đang bán thuốc gì?.