Sư phụ là quen tiêu sái, còn Ngụy Thư Tĩnh thì không đến được.
Y hiện giờ đã là vương của bộ lạc Sư Thứu, một lần muốn rời khỏi vương đình không còn dễ dàng như trước.
Mấy ngày nay, nàng từ chỗ Triệu Húc biết được vài chuyện liên quan tới bộ lạc Sư Thứu.
Sau khi Ngụy Thư Tĩnh kế vị, địa vị của bộ lạc Sư Thứu ở mười tám bộ lạc phương Bắc càng cao, quyền lực càng lớn, mơ hồ có xu hướng thống trị mười tám bộ lạc.
Triệu Húc nói, nếu Ngụy Thư Tĩnh thống nhất mười tám bộ lạc Sư Thứu, chỉ sợ sẽ thành uy hiếp mới của Vân Hán, là điều Vân Hán Quốc không muốn nhìn thấy.
Vân Trân nghe xong, nghĩ nghĩ, Ngụy Thư Tĩnh có thể có năng lực đó, nhưng y chưa chắc đã có dã tâm.
Vị trí Sư Thứu Vương không phải y tình nguyện ngồi lên, mà bị tình thế ép buộc, không thể không làm vậy.
Mà trước đó, thời điểm Độc Cô Hạo Lan cấu kết với những bộ lạc khác làm loạn, Ngụy Thư Tĩnh đã bắt mấy tên thủ lĩnh.
Nếu thật sự có dã tâm, y đã không dùng những thủ lĩnh đó đổi lấy thổ địa và vàng bạc.
Trong chuyện này, ý kiến của Vân Trân và Triệu Húc khác nhau.
Triệu Húc cho rằng lòng người dễ đổi.
Cho dù bản thân Ngụy Thư Tĩnh không muốn, nhưng nếu tình thế ép buộc thì sao? Giống như trước đây, y trở thành Sư Thứu Vương vậy.
Vân Trân không tán đồng.
Dù sao trong mười tám bộ lạc ở phương Bắc, không phải bộ lạc nào cũng có dã tâm, có giao hảo với bộ lạc Sư Thứu.
Nếu không xảy ra biến cố rất lớn, Ngụy Thư Tĩnh sẽ không dễ dàng phá vỡ sự cân bằng này.
Y thả đám thủ lĩnh bộ lạc đi, bắt nhi tử của họ tới vương đình làm con tin, đó là muốn duy trì cân bằng hiện tại.
Ý kiến hai người khác nhau, không ai khuyên được ai.
Chẳng qua, bọn họ dù sao đều là người trầm tĩnh, sẽ không vì chuyện này mà mâu thuẫn, tranh luận không thôi.
Không thể đi đến cùng kết luận, vậy thì gác chuyện này sang một bên, không hỏi tới nữa.
...
Sau khi đưa lễ vật vào, Ám Ngũ liền lui xuống.
Vân Trân nhìn chằm chằm cái rương, nghĩ đến rất nhiều thứ.
Đợi nàng hoàn hồn, mới duỗi tay mở cái rương đặt dưới đất ra.
Trong rương có rất nhiều rương nhỏ.
Vân Trân cầm từng cái lên, mở ra, phát hiện bên trong đều là dược liệu trân quý dành cho hài tử ở Tái Bắc.
"Ngụy đại ca đúng là hiểu muội." Vân Trân vuốt ve đồ trong rương, cười lắc đầu.
Y biết đối với một đại phu mà nói, dược liệu là thứ trân quý nhất, mà đối với nữ nhân vừa làm mẹ, sức khỏe hài tử mới là quan trọng nhất.
Có số dược liệu này cùng cuốn y thư sư phụ tặng, Vân Trân không cần quá lo cho A Linh nữa.
Vốn dĩ khi mang thai, nàng trúng Từ Bi Độ, sau đó ở Tái Bắc lăn lộn nhiều ngày, không có thời gian an tâm dưỡng thai.
A Linh khi chào đời, vóc dáng nhỏ hơn hài tử bình thường.
Lúc đó, nàng và Triệu Húc còn rất lo lắng.
Nhưng may mà tuy nó nhỏ bé, nhưng vẫn tính là khỏe mạnh.
Những chỗ thiếu sót kia chỉ cần bổ sung dinh dưỡng, hài tử cũng có thể trưởng thành khỏe mạnh.
A?
Thời điểm mở cái rương tiếp theo, Vân Trân kinh ngạc.
Trong cái rương này không phải dược liệu, mà là một cái khóa trường mệnh thủ công tinh xảo.
Nàng lấy khóa trường mệnh ra, đeo trên cổ A Linh, A Linh cảm nhận trên cổ có thứ gì đó, sau khi cầm lấy, yêu thích vô cùng.
...
Nàng về phòng, tiếp tục sửa sang.
Ở tầng chót dưới rương có một cái hộp không giống những cái hộp khác..