Nàng sẽ không tự mình giết Liễu Trản Anh, bởi vì đó là cách ngốc nhất.
Không chỉ mang đến phiền phức cho Triệu Húc, đối với Liễu Trản Anh mà nói, nàng ta cũng sẽ không nhận ra sai lầm của mình.
Thứ nàng muốn là phá hủy từ tinh thần của nàng ta.
Không phải Liễu Trản Anh rất tự cao sao? Không phải cảm thấy nữ nô xuất thân đê tiện như nàng không xứng nói chuyện với nàng ta sao?
Như vậy, nàng phải cho nàng ta xem, ai mới là kẻ không xứng!
Không phải Liễu Trản Anh thích Triệu Húc sao?
Vậy nếu để nàng ta biết, những chuyện ác nàng ta làm Triệu Húc sớm đã biết, nàng ta sẽ thế nào?
Thứ nàng muốn làm chậm rãi, từng chút từng chút phá hủy nội tâm kiêu ngạo của nàng ta.
Liễu Trản Anh kiên trì đến bây giờ không phải là dựa vào xuất thân của mình, dựa vào thân phận Túc vương phi hiện giờ của nàng ta sao?
Phá hủy thứ nàng ta để ý nhất, so với giết nàng ta, càng khiến nàng ta đau khổ.
"Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn khinh thường ta." Vân Trân trầm giọng, "Từ lần đầu ở ngoài cửa Ninh Vương phủ, thời điểm nhìn thấy ta cho đến bây giờ, ngươi đều khinh thường ta."
Ban đầu là làm lơ.
Dù sao Vân Trân khi ấy chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi của Ninh Vương phủ mà thôi.
Ở trước mặt tiểu thư Trấn Bắc Hầu phủ như Liễu Trản Anh, nàng chẳng đáng là gì.
Liễu Trản Anh làm lơ sự tồn tại của nàng, nàng cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy bình thường.
Truyện Đoản Văn
Kế tiếp là lần ở trại nuôi ngựa Liễu gia.
Có lẽ nhìn ra Triệu Húc không coi nàng là nha hoàn bình thường, cho nên để kéo gần quan hệ với Triệu Húc, nàng ta bắt đầu nhìn tới nàng, thái độ với nàng cũng tốt hơn trước.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, không thật sự lọt vào mắt Liễu Trản Anh.
Sau đó là chuyến đi lên Sư Đà Lĩnh...!Là Ninh Vương đăng cơ, là nàng lần nữa quay về kinh thành...
Lúc ấy, Liễu Trản Anh đã bắt đầu thay đổi, cũng dần dần biết ý nghĩa của nha hoàn này đối với Triệu Húc.
"Có phải ngươi vẫn cảm thấy mình không sai đúng không?" Vân Trân cười nhìn nàng ta, ánh mắt lại phức tạp, "Ngươi xuất thân Trấn Bắc Hầu phủ, xuất thân như vậy, ta quả thật không bằng.
Lúc trước, ta giải độc cho Liễu Thái Hậu, lại bị vu oan hạ độc, nhốt vào thiên lao, sắp bị xử trảm.
Ngươi và Liễu gia phía sau ngươi đứng ra ngay lúc ấy, tung mồi cho Túc Vương khi đó còn là hoàng tử, món mồi khiến chàng không thể cự tuyệt..."
Triệu Húc cưới Liễu Trản Anh, Liễu gia và Liễu Thái Hậu sẽ buông tha cho Vân Trân.
Nói tới đây, trong ánh mắt Vân Trân hiện lên ý cười quỷ dị.
Nàng nghiêng đầu nhìn Liễu Trản Anh.
"Nhưng các ngươi căn bản không định để ta sống sót rời đi, chỉ muốn có lệ với Túc Vương, khiến chàng đồng ý thành thân với ngươi.
Sau khi thành thân, các ngươi sẽ lén diệt trừ ta.
Bàn tính này của các ngươi đúng là chu toàn.
Chỉ tiếc, trước khi các ngươi xuất tay, đã có người cứu ta ra khỏi thiên lao.
Nói thật, chuyện muốn giết ta, từ đầu đến cuối ta không biết Liễu tiểu thư ngươi tham dự ít hay nhiều.
Nhưng cho dù trong chuyện đó ngươi vô tội, vậy sau này thì sao? Rõ ràng ngươi biết ta đã không ở thiên lao, nhưng vẫn ra mặt ngăn cản Triệu Húc, không cho chàng tới thăm ta, chính là vì sợ tin tức ta được cứu đi bị Túc Vương biết được, hôn sự của các ngươi sẽ không thành."
Ban đầu, có lẽ Liễu Trản Anh vô tội.
Nhưng khoảnh khắc nàng ta xuất hiện ở cửa thiên lao ngăn cản Triệu Húc, nàng ta không còn vô tội nữa..