Bọn họ chứng kiến con đường Vân Trân và Triệu Húc đi, nhìn Triệu Húc vì Vân Trân mà đau khổ, lo lắng, hiện tại lại nhìn hài tử trong lòng Triệu Húc, tâm trạng cũng vui thay.
Bọn họ biết đứa nhỏ này không giống đứa bé của Bạc Liễu Viện.
Đứa bé kia tuy có danh nghĩa "con trai của Túc Vương", nhưng hoàn toàn không so được với đứa nhỏ trước mắt này.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, tiểu hài tử mới chào đời này sẽ trở thành tân chủ nhân của họ.
...
Chùa miếu hoang phế, không phải nơi thích hợp để tĩnh dưỡng.
May mà cách thành Quán Châu chỉ còn một ngày đi đường.
Chờ Vân Trân tỉnh lại, khôi phục một chút, Triệu Húc liền đưa nàng và hài tử về thành Quán Châu.
Về tới thành Quán Châu, sớm đã có đại phu và bà vú có kinh nghiệm chờ sẵn ở Túc Vương phủ.
Vân Trân và Triệu Húc vừa về, những người đó liền bắt tay vào việc.
Còn về bà đỡ cho Vân Trân bị đưa tới khách điếm trong thành Quán Châu.
Vì thân phận Triệu Húc đặc biệt, cho nên không cho phép bà đỡ kia theo vào Túc Vương phủ, chỉ phái người sắp xếp chỗ dừng chân cho bà ta, mấy ngày sau đưa về trấn nhỏ, trước khi đi còn tặng tay nãi nặng trịch.
truyện ngôn tình
Bà đỡ ngồi trên xe ngựa, không nhịn được mà mở ra xem, thiếu chút bị màu vàng lóa mắt bên trong làm cho mù lòa, kích động ngã từ trên ghế xuống.
Đương nhiên, đây là chuyện lúc sau.
...
Túc Vương phủ bên này, Triệu Húc dẫn Vân Trân và hài tử trở về.
Tuy động tĩnh không lớn như vẫn khiến cả Túc Vương phủ sôi trào theo.
Đám hạ nhân đều khiếp sợ.
Bọn họ không ai ngờ "Vân cô nương" đã "chết" mấy tháng trước thế mà trở về, hơn nữa bên cạnh còn thêm một hài tử.
Có quản gia và Nguyên Bảo ra mặt, đám hạ nhân không dám công khai thảo luận, nhưng trong tối vẫn không tránh khỏi tò mò.
Có người cảm thấy đúng là thấy quỷ.
Còn có người suy đoán hỏa hoạn trước đó vương gia và Vân cô nương đã thương lượng, chính là muốn Vân cô nương giả chết, ra ngoài sinh hài tử.
Hiện tại hài tử bình an chào đời, liền đón về.
Dù sao, suy đoán nào cũng có.
Nhưng có một việc bọn họ biết rất rõ, đó là vương gia nhà mình rất coi trọng Vân cô nương kia, cho nên không ai dám chậm trễ.
Mà từ khi Vân Trân trở về, cách xưng hô của bọn họ nhân với nàng cũng từ "Vân cô nương" "Vân đại phu" biến thành "Vân phu nhân".
Xưng hô này không biết bắt đầu từ ai, dù sao từ đó, hạ nhân trong Túc Vương phủ đều gọi Vân Trân như vậy.
Sau khi biết, Triệu Húc cũng không ngăn cản, chỉ cảm thấy ủy khuất cho Vân Trân, muốn bổ sung hôn lễ cho nàng.
Nhưng Vân Trân từ chối.
Tinh thần tỉnh táo một chút, Vân Trân kể lại chuyện sau khi rời thành Quán Châu với Triệu Húc, đặc biệt là chuyện trên núi Kỳ La, Lệ Vô Ngân tặng đôi mắt cho nàng.
"Nếu không tìm thấy hắn, thiếp không thể an tâm hưởng thụ tất cả điều này." Vân Trân nói.
Triệu Húc duỗi tay ôm lấy nàng, cằm gác lên vai nàng: "Nàng yên tâm, ta sẽ không ép nàng.
Hắn có thể vì nàng mà hi sinh nhiều như vậy, lòng ta kính nể hắn, cảm kích hắn.
Ta sẽ phái Ám Ngũ ra ngoài tìm hắn giúp nàng."
"Vâng." Vân Trân dựa vào lòng Triệu Húc, gật đầu.
Triệu Húc ôm nàng, hàn huyên, nói một hồi liền nhắc tới tên hài tử.
Hài tử ở Vân Hán Quốc sau khi chào đời sẽ không vội đặt tên, mà lấy nhũ danh trước, sau đó chờ hài tử tròn một tuổi sẽ do trưởng bối trong nhà đặt tên..