Đêm hôm đó, bọn họ không làm tới bước cuối cùng.
Triệu Húc lo cho Vân Trân, còn có hài tử trong bụng nàng.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn mạnh mẽ để lại dấu vết trên cổ, trên vai, trên cánh tay, thậm chí là trên eo nàng.
Ban đêm nằm trên giường, hắn cũng ôm Vân Trân thật chặt, cánh tay vòng qua bụng nàng, bảo vệ mẫu tử họ trong lồng ngực.
Nửa đêm, Vân Trân chỉ giật mình, hắn lập tức bừng tỉnh, sau đó trong đêm đen nhìn nàng chằm chằm, mãi đến khi hơi thở nàng đều đều trở lại, hắn mới nhắm mắt.
Nhưng sau khi nhắm mắt, hắn lại không ngủ được.
Vì hưng phấn.
Hưng phấn vì nàng cuối cùng đã về, hiện tại đang nằm bên cạnh hắn, ở nơi hắn có thể sờ được, hôn được.
Nhưng đồng thời hắn cũng căng thẳng.
Hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Sợ nhắm mắt lại, đến khi tỉnh dậy, người nằm bên cạnh sẽ không thấy đâu.
Hắn vẫn ở Hàn Lan Viện, tỉnh lại trên chiếc giường lạnh băng kia, bên cạnh chẳng có ai.
...
Đêm nay, Triệu Húc không ngủ.
Buổi sáng Vân Trân tỉnh dậy, phát hiện hắn nhìn mình chằm chằm, sắc mặt tuy mệt mỏi nhưng đôi mắt kia lại sáng ngời.
"Sớm."
Vân Trân vừa nói xong, Triệu Húc liền đặt một nụ hôn lên môi nàng.
"Sớm." Nói rồi, Triệu Húc liền cúi đầu nhìn nàng, không cử động.
"Sao thế?" Vân Trân nghi hoặc, nhưng Triệu Húc vẫn không nhúc nhích.
Cứ như vậy qua thời gian nửa nén hương, mãi đến khi ám vệ bên ngoài dò hỏi có mang nước rửa mặt vào không.
"Chàng không xuống giường à?" Vân Trân đẩy hắn ra.
Triệu Húc bắt lấy tay nàng, đặt bên miệng, hôn một cái.
Hôn xong, hắn không buông ra, vẫn tiếp tục nằm.
"Nếu có thể cứ mãi nhìn nàng như vậy thì tốt biết bao."
Vân Trân bật cười: "Mơ ước là tốt, nhưng thiếp và chàng vẫn là người trong hiện thực.
Đã là người trong hiện thực thì sẽ bị việc ở hiện thực quấn lấy.
Giống như hiện tại, chúng ta nên xuống giường rửa mặt, sau đó ăn cơm.
Nếu không thiếp sẽ đói bụng."
"Được." Triệu Húc như bị thuyết phục, nhưng vẫn nắm lấy tay nàng, "Vậy nàng nằm với ta thêm một lát.
Ta muốn nắm tay nàng ngủ."
Vân Trân sửng sốt.
Nàng rất muốn nói hiện tại không phải thời điểm nói lời âu yếm.
Nhưng bầu không khí trước mắt tốt đẹp như vậy, nàng không muốn phá vỡ.
...
Ám vệ cầm đồ rửa mặt ở bên ngoài đợi một lúc, phát hiện Triệu Húc không trả lời, liền rời đi.
Gã buông đồ xuống, lại trở về giữ cửa.
Có lẽ qua nửa canh giờ, cửa phòng khách mới được người bên trong mở ra.
Triệu Húc khoác áo choàng đứng ở cửa phân phó ám vệ bưng đồ vào.
...
Rửa mặt dùng cơm xong, bọn họ lần nữa lên đường.
Vì bụng Vân Trân đã lớn, mắt thấy sắp tới lúc sinh, Vân Trân định tạm thời ở lại, chờ nàng sinh con xong rồi khởi hành về Quán Châu.
Tuy nơi này không quá xa Quán Châu, nhưng hắn sợ trên đường nếu xảy ra sự cố, hắn khẳng định sẽ hối hận không kịp.
Nhưng Vân Trân lại cự tuyệt.
"Thiếp là đại phu." Vân Trân nói, "Cho dù trên đường có gặp sự cố gì, thiếp cũng có thể ứng phó."
Nếu nàng nghe lời Triệu Húc ở lại thị trấn, trước không nói tình hình thị trấn phức tạp, Triệu Húc chỉ dẫn theo ám vệ ra ngoài, nếu bị kẻ rắp tâm ở đây phát hiện, muốn hãm hại, rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm với..